Có thể là do tính cách, hoặc cũng có thể do quanh năm đều luyện tập khiêu vũ, khí chất trên người Lê Tử Ngôn rất điềm đạm tao nhã, ngay cả khi ăn cũng mang theo khí chất cao quý, không hề tỏ ra thô lỗ, hai má phồng lên như con hamster nhỏ, cũng giống như một con mèo kiêu ngạo.
Hàn Diệc Triết nhìn Lê Tử Ngôn từng ngụm từng ngụm ăn cháo ngọt và xíu mại hắn mang đến, chỉ số tâm tình cũng không ngừng tăng lên, hắn liếc nhìn các học trưởng học tỷ khác đang bận rộn bốn phía, có chút kinh ngạc trước duyên phận tốt đẹp của Lê Tử Ngôn.
Nhưng chỉ hơi sửng sốt, hắn cũng cảm thấy rất hợp lý, dù sao tính tình Lê Tử Ngôn rất tốt, bọn họ quen biết chưa đầy một tháng, hắn có thể cảm giác được sự dịu dàng chu đáo của Lê Tử Ngôn.
"Anh Tử Ngôn, anh phụ trách chuẩn bị bữa tiệc sao không nói với em?"
"Em vừa mới khai giảng mà, nhất định sẽ cần thời gian thích ứng với cuộc sống đại học, chưa kể nếu anh nói cho em biết, cũng không có ích gì, anh không thể để em tới đây giúp anh làm việc được."
Lê Tử Ngôn nói không sai, cậu vốn không phải là người đặc biệt thích gây phiền phức cho người khác, hơn nữa còn luôn cân nhắc cảm xúc của người khác, là người rất tinh tế, không thể trách gì được.
"Cái khác không thể giúp, nhưng em có thể mang cơm cho anh."
Hàn Diệc Triết sờ sờ cổ mình, vẻ mặt rất thành khẩn:
"Anh Tử Ngôn chiếu cố em lâu như vậy, cho nên em muốn báo đáp anh chút gì đó."
"Giúp người khác vốn là việc của anh, đừng để trong lòng. Nếu em thật sự muốn giúp anh..."
Ánh mắt Lê Tử Ngôn lóe lên, đặt cháo ngọt sang một bên:
"Có lẽ mấy ngày nữa anh thật sự cần em trợ giúp."
"Chuyện gì? Anh Tử Ngôn anh đừng ngại, em nhất định sẽ cố gắng hỗ trợ."
"Tới lúc đó sẽ biết, yên tâm, không phải chuyện gì lớn."
"Được."
Hàn Diệc Triết đáp ứng rất nhanh chóng, quân tử nhất ngôn, vẻ mặt cũng nghiêm túc, Lê Tử Ngôn đột nhiên bật cười, khuôn mặt vốn tinh xảo lúc nay càng rạng rỡ mê người.
"Em không hỏi là chuyện gì, không sợ anh mang em đi bán sao?"
"Anh Tử Ngôn, em tin tưởng anh."
Trong lòng Lê Tử Ngôn khẽ run, cười cười, thu dọn hộp và túi nilong ném vào thùng rác, sau đó bảo Hàn Diệc Triết ngồi ở một bên chờ cậu, tiếp tục đi giải quyết công việc còn dang dở.
Cũng không còn nhiều việc, chỉ cần kiểm tra lại một chút. Lê Tử Ngôn và tất cả nhân viên đã kiểm tra tất cả các thiết bị trước khi rời đi.
Rất nhanh đã đến lúc bắt đầu bữa tiệc, Lê Tử Ngôn làm tổng đạo diễn, mặc đồng phục công tác, bên ngoài khoác áo vest màu xanh, khiến cậu đặc biệt nổi bật trong đám đông.
Tất cả sinh viên năm nhất trong nhà hát đã chuẩn bị sẵn sàng ở vị trí của mình, toàn bộ đại sảnh đều chật kín người, sôi nổi náo nhiệt.
Hàn Diệc Triết đương nhiên cũng ở trong đó, vị trí của bọn họ ở hàng thứ tư đối diện sân khấu nhà hát, một vị trí tuyệt vời, có thể nhìn thấy rõ ràng cảnh tượng trên sân khấu, khoảng cách không quá gần cũng không quá xa.
Hệ thể thao cùng hệ khiêu vũ ngồi ngay hàng phía trước và phía sau, nhiều chàng trai trong hệ thể thao đang cố gắng bắt chuyện với các cô gái trong hệ khiêu vũ. Chỉ có Hàn Diệc Triết, ánh mắt vẫn thuỷ chung dán trên sân khấu, giống như đang tìm cách nhìn xuyên qua hậu trường.
"Tiết mục khiêu vũ khai mạc đã sẵn sàng, điều chỉnh ánh sáng và âm thanh, người dẫn chương trình chuẩn bị."
Lê Tử Ngôn và hai vị học trưởng khác cùng phụ trách chuẩn bị bữa tiệc chào mừng, còn chưa đầy mười phút nữa là bữa tiệc bắt đầu.
Ánh đèn trong đại sảnh chợt tắt, sân khấu lập tức sáng rực, bốn người dẫn chương trình ăn mặc xinh đẹp, diện mạo cao ráo bước lên sân khấu.
"Mùa thu vàng..."
Giọng nói dễ nghe của cô gái được phát qua loa, người đàn ông chủ trì khoang phát thanh chuyên nghiệp khiến mọi người ảo giác như đang xem chương trình truyền hình.
Mọi thứ đang diễn ra rất suôn sẻ.
"Các học đệ học muội biểu hiện rất tốt"
Một học trưởng đặt tay lên vai Lê Tử Ngôn, xem danh sách chương trình, lúc này bữa tiệc đã tiến hành được một nửa.
"Lần này diễn ra rất thuận lợi, vừa lúc tiếp theo là học đệ của cậu nha."
"Ừm, Tiểu Bạch, tiết mục của học đệ là múa đơn, chắc chắn rất đẹp."
Lê Tử Ngôn gật đầu, giọng điệu tán thưởng, còn chưa đợi cậu nói tiếp, phía hậu trường bên kia truyền đến một trận ồn ào.
Cậu cùng học trưởng học tỷ nhìn nhau, để lại một người, hai người còn lại đều vội vàng chạy qua.
"Chuyện gì xảy ra vậy."
Chỉ thấy nam MC sắp lên sân khấu trong tiết mục tiếp theo đang ngồi trên ghế ôm chân, tất cả mọi người đều vây quanh hắn.
"Học tỷ..."
Vương Tư Kiệt ngẩng đầu nhìn Lý Tử Ngôn một cái, lại nhìn học tỷ bên cạnh cậu, vẻ mặt có chút sợ hãi.
"Bị làm sao vậy?"
"Vừa rồi Vương Tư Kiệt vừa đi vừa nhìn điện thoại, không cẩn thận bị trật chân."
Vương Tư Kiệt cúi đầu, âm thầm trừng mắt nhìn người vừa lên tiếng, nhưng cũng không dám phản bác, dù sao đây cũng là sự thật.
"Có bình xịt giảm đau không? Trước tiên xịt giảm đau trước, đừng đứng vây quanh, nhìn xem còn bao lâu nữa bắt đầu tiết mục tiếp theo."
Lê Tử Ngôn nhanh chóng ngồi xổm xuống, học tỷ bên cạnh cậu cũng đi vào xem xét, báo cáo thời gian. Việc quan trọng nhất bây giờ là Vương Tư Kiệt còn có thể tiếp tục dẫn chương trình được không, nếu không phải tìm biện pháp khắc phục.
Vương Tư Kiệt thật sự rất bất cẩn, hắn trong hệ khiêu vũ cùng cấp với Lê Tử Ngôn, các vũ công đều biết rằng chân tay mình rất quan trọng, nhưng hiện tại toàn bộ mắt cá chân của Vương Tư Kiệt đều sưng lên.
"Có thể đã bị tổn thương mô mềm, tôi xịt giảm đau cho cậu, lát nữa nên đến phòng y tế xem qua."
"Nhưng bữa tiệc..."
"Một lát nữa tôi sẽ tìm người dẫn chương trình khác."
Vẻ mặt Lê Tử Ngôn rất nghiêm túc:
"Nếu cậu không đến phòng y tế xem qua, tôi sợ sẽ để lại di chứng."
Vương Tư Kiệt mở miệng, nhưng không lên tiếng, so với việc thể hiện lần này, sự nghiệp khiêu vũ sau này càng quan trọng hơn.
"Học trưởng... Phải làm sao đây, tiết mục kia sắp kết thúc."
Bạch Hạo Hiên cũng từ bên cạnh bước ra, tiếp theo chính là tiết mục của cậu ta, sẽ do Vương Tư Kiệt dẫn chương trình, sau đó cậu ta sẽ lên sân khấu, bởi vì giữa các tiết mục cần phải dọn dẹp và bố trí chuẩn bị, cho nên mỗi lúc này những lời thoại và biểu hiện đã được chuẩn bị trước, cũng cần người dẫn chương trình biết cách dẫn dắt hiện trường.
Hiện tại Vương Tư Kiệt không thể lên sân khấu tương đương với việc làm gián đoạn một phần liên kết giữa các tiết mục, ảnh hưởng đến việc tiến hành thuận lợi của tiết mục phía sau.
Lê Tử Ngôn nghiêng đầu liếc nhìn Bạch Hạo Hiên, giọng điệu của cậu ta rất lo lắng, thỉnh thoảng còn nhìn về phía chân Vương Tư Kiệt với vẻ mặt quan tâm.
Thật đúng là Tiểu Bạch...
"Phiền mấy vị học đệ mang Tư Kiệt đến phòng y tế, nơi này để tôi xử lý."
Nói xong cậu liền xoay người đi tới bên cạnh hai đạo diễn khác.
Mấy nam sinh ở hiện trường nghe vậy, vội vàng lại cõng Vương Tư Kiệt rời đi, Vương Tư Kiệt không cam lòng, cũng không thể phản kháng.
"Bạch Hạo Hiên chuẩn bị, đừng chậm chạp, chuẩn bị âm thanh, ánh sáng, âm nhạc."
"Rõ!"
Lê Tử Ngôn phân phó xong, phóng nhanh về phía hậu trường.
Bạch Hạo Hiên đứng dưới sân khấu, người biểu diễn ở trên sắp kết thúc.
Còn một phút nữa.
Trên sân khấu, âm nhạc từ từ dừng lại, ánh đèn mờ đi, chỉ có một chùm ánh đèn chiếu vào phía bên phải sân khấu, một bóng người từ từ xuất hiện.
Dáng người thon dài, tóc có hơi tán loạn, nhưng không che giấu được vẻ đẹp trai của cậu, trên người mặc âu phục màu đen đơn giản bình thường, nhưng phác hoạ rõ vòng eo thon cùng đôi chân dài, thân hình ưu tú.
"Xin chân thành cảm ơn các bạn đã mang đến cho mọi người màn trình diễn....."
Gần như là Lê Tử Ngôn vừa lên sân khấu, Hàn Diệc Triết liền xuyên thấu qua ánh sáng không rõ ràng nhận ra được cậu.
Dưới khán đài, bởi vì sự xuất hiện của Lê Tử Ngôn đã gây nên một làn sóng lớn, có thể nghe rõ tiếng thét chói tai của các nữ sinh, thậm chí còn có tiếng nam sinh kêu to xen lẫn trong đó.
"Sau đây hãy cùng thưởng thức tiết mục độc vũ của Bạch Hạo Hiên đến từ hệ khiêu vũ - Tuyết."