Editor: UynUyn
Về phần Lê Tử Ngôn, cậu căn bản không đem tập phim vừa mới phát sinh đặt ở trong lòng, dù sao so với Bạch Hạo Hiên, cậu càng quan tâm đến tổ mèo con đáng yêu trước mặt hơn.
"Học trưởng... Học trưởng, nếu anh thích chúng như vậy, tại sao anh không đưa tụi nó trở về? Nếu chúng ta không bảo vệ chúng, sau này tụi nó cũng sẽ trở thành mèo hoang thì sao?"
Lê Tử Ngôn quay đầu lại nhìn Bạch Hạo Hiên, đoán chắc là cậu ta không có kinh nghiệm nuôi thú cưng:
"Đối với mèo mẹ mà nói, nó không quen với khí tức của chúng ta, chúng ta là mối nguy hại đến tụi nó. Hơn nữa những con mèo con này còn nhỏ, nếu chúng ta cưỡng ép đưa mèo mẹ và mèo con về, rất có thể sẽ gây ra phản ứng căng thẳng của bọn chúng, cũng sẽ đe doạ đến tính mạng của chúng."
Hơi dừng lại một chút, giọng nói của Lê Tử Ngôn mang theo chút suy nghĩ sâu sắc:
"Hơn nữa, tôi ở trong ký túc xá, cho dù là tôi muốn nuôi bọn chúng, muốn đem bọn chung về thì cũng phải bàn bạc trước với bạn cùng phòng của tôi chứ."
"Đúng, đúng vậy."
Bạch Hạo Hiên cũng ý thức được sự bất cẩn của mình, liên tục gật đầu, Hàn Diệc Triết ở một bên không xen vào, mà thật sự nghiêm túc dùng vỏ giấy của siêu thị gần đó làm một cái ổ mèo đơn giản.
Bọn họ ngồi ở chỗ đó một lát, rồi tự mình trở về. Hàn Diệc Triết nhìn ra được Lê Tử Ngôn rất quan tâm, trước khi đi còn chụp ảnh tổ mèo, quay đầu lại nhìn vài lần.
Sau khi Lê Tử Ngôn trở về ký túc xa, cậu cùng bạn cùng phòng nhắc tới chuyện gặp mèo con, nhưng không nhắc tới việc cậu muốn nhận nuôi những con mèo này, mà đi xem các bài viết gần đây ở trên mạng về hợp đồng thuê nhà gần trường.
Cậu đã có ý tưởng này từ rất lâu rồi, bạn cùng phòng của cậu rất thân thiện, mối quan hệ giữa họ cũng rất tốt, nhưng có rất nhiều điều nên thuê một ngôi nhà sống một mình sẽ thuận tiện hơn.
Huống chi cậu phải tham gia thi đấu từ năm này qua năm khác, mỗi ngày huấn luyện đều về rất muộn, lúc trở về cũng sẽ ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của bạn cùng phòng.
Nhìn danh sách và tin tức mới nhất trên bài đăng, Lê Tử Ngôn sàng lọc từng cái một, vừa làm vừa phân tích với 007.
Trong khoảng thời gian Lê Tử Ngôn chọn nhà, cậu cũng không bỏ qua việc đến chăm sóc mèo con, qua mấy ngày bận rộn cũng đã đến trận đấu của Hàn Diệc Triết
"Em trai, sao lại gấp gáp vậy? Cậu phải đi đâu sao?"
Động tác thu dọn đồ đạc trên tay Lê Tử Ngôn không dừng lại, cầm cốc nước rời đi:
"Hôm nay bạn tôi có một trận đấu bóng rổ sắp bắt đầu, học trưởng, anh có muốn đi cùng không?"
"Trận đấu bóng rổ? Tôi biết! Đó là một trận đấu lớn với P đại, phải không?"
"Đúng vậy!"
"Tôi cũng muốn xem, chúng ta cùng nhau đi!"
"Được."
Lê Tử Ngôn không cự tuyệt, một đám nam nữ sinh trong phòng luyện nhảy sau khi nghe đến đều trận đấu sôi nổi hứng thú. Trên đường đi, một số người biết về trận đầu vẫn đang phổ biến cho các bạn cùng lớp.
"Tử Ngôn, bạn cùng phòng của cậu tham gia thi đấu sao?"
"Không phải, là một học đệ của tôi."
"Học đệ? Vậy chẳng phải là mới năm nhất sao?"
Học trưởng đang nói chuyện sửng sốt một lúc, suy nghĩ một chút, quả thật nhớ ra có một người như vậy:
"Tôi nhớ rồi, là nam sinh đầu tiên thi vào khoa thể thao, hình như là được phá cách vào đội tuyển của trường chúng ta."
"Đúng rồi, là hắn."
"Không ngờ hai người có quan hệ tốt như vậy, nhưng mà cũng đúng, tính tình này của cậu ai mà không thích!"
Lê Tử Ngôn mỉm cười, có chút ngượng ngùng không lên tiếng, đoàn người bước đi rất nhanh, không bao lâu đã chạy tới nhà thi đấu, cũng may trận đấu này được tổ chức tại sân vận động lớn của B đại bọn họ, bằng không đợi sau khi cậu học xong, e là không chen kịp.
Hôm nay là thứ bảy, hầu hết các bạn cùng lớp không có lớp học, khán đài từ lâu đã chật cứng người, bạn học ở hai đội, hai trường đều đến cổ vũ đội bóng rổ của trường học của họ. Ngay cả khi trận đấu còn chưa bắt đầu, đã cảm nhận được sức nóng trên sân.
Lê Tử Ngôn đến sau, đã không còn bao nhiêu chỗ trống, tìm được chỗ ngồi càng khó hơn. Sau khi cân nhắc, tất cả mọi người quyết định tự mình đi tìm chỗ.
"Lê ca! Ở đây!"
Lê Tử Ngôn đang tìm chỗ ngồi, đầu dây bên kia nghe thấy tiếng gọi quen thuộc, cậu nhìn lên, thấy bạn cùng phòng của Hàn Diệc Triết.
"Lê ca, mau tới đây, em đã giữ vị trí cho anh!"
"Cám ơn, tôi còn tưởng rằng lần này phải mua vé đứng."
"Không cần cảm ơn, chúng em là giữ chỗ cho lão nhị, buổi sáng hắn có nói với tụi em là anh có thể đến hơi muộn, nên dặn tụi em đi sớm chiếm chỗ ngồi, may mà tụi em nghe lời hắn đến sớm, chứ không mấy người chúng ta có thể không còn chỗ ngồi!"
Đôi mắt Lê Tử Ngôn chợt lóe, ngồi bên cạnh nam sinh là Bạch Hạo Hiên đang nhìn chằm chằm tình hình trên sân, Lê Tử Ngôn nhìn về phía chỗ ngồi của mình, trên đó có một cái ba lô màu đen.
"Đúng rồi, Lê ca, đây là của lão nhị, hắn nói chờ khi nào nào anh tới thì để anh mở ra."
"Để tôi mở?"
Lê Tử Ngôn chớp mắt vài cái, chần chờ kéo dây kéo balo, nhìn thấy bên trong đặt một hộp sữa socola và bánh sandwich.
Trong lòng không biết tại sao lại bị làm cho xúc động, Lê Tử Ngôn chạm vào hộp sữa socola ấm áp, cảm thấy nhiệt độ kia đủ làm cho tim cậu nóng bừng.
Tiếng còi vang lên, trận đấu bóng rổ chính thức bắt đầu.
Bóng rổ không chỉ đòi hỏi khả năng cá nhân nổi bật, mà còn đòi hỏi sự hợp tác giữa các đội. Đội bóng B đại, lợi thế cá nhân của mỗi cầu thủ đều rất nổi trội, điều này không thể nghi ngờ, dù sao chọn đội tuyển đều là những tài năng được tuyển chọn cẩn thận, nhưng mà bọn họ cũng có một thiếu sót, đó chính là Hàn Diệc Triết.
Không phải nói năng lực của Hàn Diệc Triết không được, mà Hàn Diệc Triết là một tân sinh viên. Vừa mới gia nhập đội ngũ của bọn họ, mọi người ở chung huấn luyện cũng chỉ mới một hai tháng, muốn hoàn toàn ăn ý, vẫn cần phải mài giũa.
Trên sân thi đấu đang xảy ra bế tắc, hai bên bạn đến tôi đi, không ai nhường ai, nhưng điểm số lại không có cách nhau quá lớn.
Cho đến khi kết thúc hiệp 1, tỷ số hai đội là 27:25 và P đại tạm thời dẫn trước.
Mặc dù Lê Tử Ngôn không thường xuyên chơi bóng rổ, nhưng cậu vẫn rất hứng thú với bóng rổ, đối với một số khía cạnh cậu hiểu rất rõ. Lúc này hai người bạn cùng phòng ở ngành thể thao của Hàn Diệc Triết, sắc mặt đều lo lắng.
Tuy rằng hai đội không chênh lệch nhiều, nhưng có thể nhìn ra đội của Hàn Diệc Triết đã có chút chật vật, bởi vì còn chưa có mài giũa lâu dài, cho nên ở một số pha phối hợp còn có sơ hở, rất dễ bị đồng đội của đối phương cướp đoạt.
Đội viên của đối phương trên cơ bản đều là sinh viên năm hai năm ba, đã mài giũa khá lâu, phối hợp tương đối ăn ý.
Sau mười lăm phút giải lao, các đội viên có thể ở trong phòng chờ hoặc phòng cá nhân để thả lỏng. Sau khi nghe huấn luyện viên phân tích, Hàn Diệc Triết nhìn về phía đài quan sát, liếc một cái đã tìm được Lê Tử Ngôn đang ngồi ở đó, đó là vị trí hắn cố ý tìm, hàng đầu tiên của khán đài.
Huấn luyện viên cùng đồng đội chào hỏi một tiếng, Hàn Diệc Triết cầm khăn đi tới.
"Anh, anh tới rồi."
"Chơi không tệ, hiệp 2 phải tiếp thêm nhiên liệu."
Lê Tử Ngôn đứng dậy, từ trong balo của mình lấy ra một hộp chanh ướp mật ong:
"Tối qua chuẩn bị cho em, mang qua cùng đồng đội uống một chút đi."
Chanh mật ong có thể bổ sung năng lượng, ngoài ra chanh cũng giàu vitamin có thể ngăn ngừa tình trạng mất nước. Khi Lê Tử Ngôn lấy ra, lão đại lão tam bên cạnh chính là vẻ mặt hiểu rõ.
Hàn Diệc Triết nhìn những lát chanh được cắt tinh xảo trước mặt, mỉm cười khi thấy hộp sữa socola Lê Tử Ngôn đã uống rỗng còn cằm trong tay, nắm lấy cổ tay Lê Tử Ngôn:
"Anh, phiền anh giúp em một việc."
"Cái gì?"
Đến lúc Lê Tử Ngôn phản ứng lại, cậu đã bị Hàn Diệc Triết lôi kéo đến phòng nghỉ của đội bóng rổ B đại, tính từ cầu thủ dự bị cùng huấn luyện viên, bên trong có mười nam sinh, tất cả đều sững sờ nhìn Lê Tử Ngôn trắng nõn sạch sẽ, ôn nhu mảnh khảnh.
"Diệc Triết, đây là..."
"Đây là Tử Ngôn?"
Hàn Diệc Triết ôm bả vai Lê Tử Ngôn, cười nói:
"Người nhà tôi, sẽ làm bộ phận hậu cần của chúng ta."