Xuyên Nhanh: Con Đường Công Lược Nam Thần

Chương 168: Thế giới 5:Cổ Đại (28)




Đoan Mộc Dung bàn tay nắm chặt lại, ánh mắt lạnh lẽo
" Muốn chết! "
Thượng Quan Kỳ cảm nhận được nàng thật sự đã nổi lên sát tâm, hắn nhanh chóng kéo Cố Nhược Lan ra đằng sau che chở
" Đoan Mộc Dung, nên nhớ rõ nơi này là nơi nào "
Đoan Mộc Dung lạnh lùng nhìn hai người, nói với Thượng Quan Kỳ: " Canh trừng nữ nhân của ngươi cho cẩn thận " rồi lập tức rời đi
Thượng Quan Kỳ nhíu mày, đang lúc không phòng bị, bàn tay đang nắm Cố Nhược Lan bị nàng ta hất ra
Nhìn người bỏ đi, Thượng Quan Kỳ do dự một chút cuối cùng vẫn là không có đuổi theo
Lúc mặt trời lên đỉnh cũng là lúc cuộc săn bắt đầu, Lãnh Dực sớm đã chạy đến lều Lãnh Tử Nguyệt, hỏi nàng thích con thú nào, hắn sẽ bắt cho nàng
Lãnh Tử Nguyệt búng nhẹ một cái lên trán hắn: " Không cần, nhớ lo tốt cho bản thân là được, đừng để bị thương "
Lãnh Dực bĩu môi, xoa xoa chán: " Cũng không phải con chưa đi săn bao giờ, nương lo cái gì chứ "
Lãnh Tử Nguyệt bất đắc dĩ lắc đầu, một lúc sau Thượng Quan Dật đến gọi, Lãnh Dực liền theo hắn rời đi
Nhìn Lãnh Tử Nguyệt tầm mắt vẫn luôn dõi theo Lãnh Dực, Đoan Mộc Dung không nhịn được lên tiếng
" Dực nhi trưởng thành rồi, ngươi cũng không cần lúc nào cũng phải lo cho nó nữa "
Lãnh Tử Nguyệt lắc đầu: " Trưởng thành rồi thì cũng vẫn là người, cũng sẽ bị thương thôi "
Lãnh Tử Nguyệt nhìn những binh sĩ chạy qua chạy lại từ nãy đến giờ, hơi khó hiểu
" Ta nhớ hôm qua đâu có canh trừng nghiêm ngặt như vậy đâu "
Đoan Mộc Dung cười lạnh: " Là nữ nhân kia mới sáng sớm đã một mình chạy đi săn, không nói một tiếng với ai, đến bây giờ Thượng Quan Kỳ mới biết nên phải cử người đi vào tìm thôi "
Lãnh Tử Nguyệt ' a ' một tiếng hiểu ra, sau đó cười cười
" Chắc là tại vụ sáng nay rồi "
Đoan Mộc Dung nhìn nàng: " Ta tin ngươi "
Lãnh Tử Nguyệt gật đầu, vỗ nhẹ bả vai Đoan Mộc Dung: " Ta muốn ăn bánh bao "
Đoan Mộc Dung mỉm cười gật đầu: " Được, ta đi làm cho ngươi "
Lãnh Tử Nguyệt đi tìm một nơi ngồi xuống, lúc này có một đứa bé đến gần, là môt nam hài sáu tuổi
Mới nhìn thoáng qua nàng cũng đã nhận ra hài tử này, có đến sáu phần là giống Thượng Quan Kỳ lúc còn nhỏ
Lãnh Tử Nguyệt mỉm cười: " Tiểu điện hạ đến tìm ta là có chuyện gì sao? "
Thượng Quan Hoành nhìn nữ tử mỉm cười xinh đẹp trước mặt, hơi mím môi
" Vì ngươi mà phụ hoàng cùng mẹ ta cãi nhau "
Lãnh Tử Nguyệt chớp chớp mắt, có chút ngượng ngùng vuốt vuốt sống mũi:
" Cái này ta không phủ nhận, nhưng cũng không phải lỗi của ta nha, ta và phụ hoàng ngươi thật sự trong sạch, chỉ là trùng hợp gặp nhau trong rừng rồi cùng đi về thôi "
Thượng Quan Hoành trầm mặc: " Ta đã từng nghe hoàng thúc kể về chiến tích mười năm trước của ngươi, từ trong lời hắn nói ta có thể phân biệt được, thúc ấy rất tôn trọng ngươi "
Nghe xong hài tử nói, Lãnh Tử Nguyệt không khỏi nhìn Thượng Quan Hoành thêm một chút, đứa trẻ này mới có sáu tuổi nhưng tâm thần đã trưởng thành rất nhiều
Thượng Quan Hoành: " Lúc nghe nói ta thật sự rất bội phục ngươi "
Lãnh Tử Nguyệt tay chống cằm, ánh mắt cong cong: " Vậy bây giờ thì sao? "
Thượng Quan Hoành nắm chặt tay, ánh mắt kiên định: " Ta không cần biết lúc trước như nào, nhưng chỉ cần ngươi làm ảnh hưởng đến mẹ của ta, ta sẽ không ta cho ngươi "
Lãnh Tử Nguyệt không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm nam hài tử, cảm nhận được đứa trẻ bắt đầu khẩn trương, nàng mới rời tầm mắt đi
" Tiểu điện hạ là một đứa trẻ ngoan, ta tin ngươi có thể bảo vệ tốt cho mẹ mình, cũng như tương lai con dân của Hiên Viên quốc "
Thượng Quan Hoành sửng sốt, cũng cảm nhận được một bàn tay đang đặt trên đầu mình
Lãnh Tử Nguyệt xoa đầu cậu nhóc: " Cố lên "
Nhìn Lãnh Tử Nguyệt rời đi, Thượng Quan Hoành mới đưa tay lên, cẩn thận trạm vào vị trí vừa được nàng xoa, có chút thất thần
Đến gần tối, người đi săn lục tục trở về, Lãnh Dực cùng hai huynh đệ Thượng Quan Kỳ cũng đã về, ngay lúc này có mấy binh sĩ hốt hoảng chạy đến
" Hoàng thượng, không xong rồi, Cố quý phi bị lạc rồi, chúng thuộc hạ đã tìm khắp nơi nhưng vẫn không thấy "
Thượng Quan Kỳ nhíu mày, ngay lập tức nhảy lên ngựa, lần nữa phi vào rừng
Thượng Quan Dật cũng theo phía sau hắn, toàn trường săn bắt đầu náo loạn hết cả lên
Lãnh Dực nhìn qua Lãnh Tử Nguyệt, thấy nàng an tĩnh ngồi một bên, ngón tay còn gõ nhẹ lên mặt bàn tạo thành từng thanh âm đều đều
" Nương... "
Lãnh Tử Nguyệt: " Con không cần đi, nàng ta cũng sắp về đến nơi rồi "
Ngay lúc Lãnh Dực đang khó hiểu vì sao nàng biết, thì từ trong rừng có hai cái bóng to lớn xuất hiện
Những binh sĩ hiện tại có mặt ở đây nhanh chóng cảnh giác lên, nhưng trước hai cái bóng đó lại có một thân ảnh nhỏ nhắn đi đằng trước, nàng ta nhanh chóng hô lên
" Đợi chút, không cần căng thẳng, là ta "
Cố Nhược Lan nhanh chóng bước ra, chân nàng ta đi có chút khập khiễng, hình như đã bị thương
Mà đằng sau nàng, bạch hổ cùng phi điểu cũng lần lượt xuất hiện
Mọi người xung quanh lập tức ngẩn ra, đó không phải là hai thần thủ hộ của Hiên Viên quốc hay sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.