Lăng Hàn nhìn bóng nàng đi qua cửa đến xuất thần
" Sư phụ, người thích nàng? " Tề Vũ tuy hỏi nhưng giọng điệu chính là khẳng định
Bị đệ tử của mình vạch trần, Lăng Hàn cũng không luống cuống, ngược lại là hào phóng thừa nhận
" Đúng vậy "
" Người hiểu rõ nàng sao? "
" Không hiểu rõ " Lăng Hàn nhàn nhạt nói " Nhưng yêu một người, vốn không cần lý do, càng không do ta quyết định, Vũ Nhi, sau này con sẽ hiểu "
Đúng vậy, từ lần đầu tiên hắn gặp nàng, trái tim không tự chủ được mà yêu nàng, chỉ vì một câu nói không có nơi để về của nàng mà hắn đã lập nên Huyền Thiên Môn, tất cả mọi thứ mà hắn làm đều là vì nàng
" Con không cần mà cũng không muốn hiểu " Tề Vũ nói xong thì không quan tâm đến hắn nữa, bước chân đi thẳng một mạch ra ngoài
Lăng Hàn cười nhẹ, đáy mắt ánh lên nhàn nhạt bi thương
" Không muốn hiểu sao? Mong con có thể như vậy,.....dù sao, cảm giác này cũng thật không tốt chút nào "
****
Lãnh Tử Nguyệt về phòng liền trèo luôn lên giường nằm, tán gẫu với hệ thống
" Này, hệ thống, sao trong cốt truyện không có nói đến sự việc ma tộc lần này? "
[ Bên trong cốt truyện, lúc này nguyên chủ đang bế quan nên không tham gia cho nên cũng không có phần này, lần này người phải tự dựa vào chính mình rồi ]
" Vậy tại sao nguyên chủ chết "
[ Vì cuộc chiến cuối cùng, nguyên chủ dùng hết linh lực đồng quy vu tận với ma vương cũng chính là boss phản diện mà chết ]
" Mạc Phong là ma vương? "
[ Đúng vậy, thể chất hắn rất thích hợp để tu luyện ma khí, cho nên vì muốn mạnh hơn, hắn liền sa vào ma đạo ]
Lãnh Tử Nguyệt lâm vào suy tư " Vậy bây giờ ta giết hắn được không? "
[ Không được ]
" Haizz, thật rắc rối " Tay Lãnh Tử Nguyệt xuất hiện một thanh kiếm, nàng đứng dậy mở cửa, bước ra ngoài
Ánh trăng hôm nay thật sáng, gió thổi nhè nhẹ làm bạch y tung bay, nàng tay cầm Nguyệt Sinh kiếm, xoay người múa vài đường trên không trung
Nàng như một tinh linh dưới ánh trăng rực rỡ, cơ thể mềm mại uyển chuyển xoay vòng, tà áo trắng như trích tiên tung bay hòa cùng lá trúc, mái tóc đen tuyệt đẹp cũng theo làn gió mà lả lướt giữa khung trời
Lưỡi kiếm nàng ánh lên sắc bén, chạm vào chiếc lá nào, chiếc lá đó liền đứt lìa ra
Đột nhiên mũi kiếm chuyển hướng, đâm về một phía
" Sư phụ!! " Thanh âm trầm thấp của nam tử vang lên
Lãnh Tử Nguyệt không dừng lại, tiếp tục đâm về phía trước, người kia không còn cách nào, đành phải rút kiếm ra đỡ
" Sư phụ!! Là ta, Tử Thiên!! "
Thấy nàng tiếp tục tấn công mình, Tử Thiên không khỏi gấp gáp
" Ngươi là ai? "
" Ta là Tử Thiên "
Lãnh Tử Nguyệt đánh bay thanh kiếm của Tử Thiên, Nguyệt sinh kiếm kề lên cổ hắn
" Ta hỏi lại lần nữa, ngươi là ai " Nàng lạnh lùng nhìn hắn
Tử Thiên nắm chặt tay thành quyền, môi mỏng mím lại
" Ngươi biết rồi? "
" Mặc dù ngươi đã che dấu ma khí của mình đi, nhưng mới lúc nãy ngươi sơ xuất, ta đã nhận ra " Nàng buông kiếm xuống, không chút phòng bị mà ngồi xuống, lười biếng dựa lưng vào cây
Tử Thiên nhíu mày, có vẻ là lúc hắn xuất thần mà nhìn nàng nên nhất thời sơ ý đi
" Nói đi, mục đích của ngươi là gì "
Đôi đồng tử màu đen trong mắt Tử Thiên chợt biến thành màu đỏ máu, quanh thân ma khí nồng đậm lượn lờ, sát khí tỏa ra xung quanh
" Ngươi không sợ ta giết ngươi sao? "
Lãnh Tử Nguyệt lười biếng, nâng khóe môi cười đến yêu nghiệt
Trong nháy mắt, đồng tử của nàng đồng thời biến thành màu máu, ba ngàn tóc đen cũng dần chuyển thành trắng bạch
" Ngươi có thể thử "
Tử Thiên mở to mắt, không dám tin vào mắt mình, nhìn nữ tử xinh đẹp mà tà mị trước mặt, tiên khí và ma khí đồng thời lưu động xung quanh nàng, hai thứ đối lập cùng ở trên người nàng hài hòa đến kì dị, nàng như thần lại vừa như ma
[ Kí chủ, người lại bắt đầu câu dẫn nam nhân a ]
' Ha, ta đâu có câu dẫn hắn, với lại đó cũng là lỗi của hắn nếu hắn bị ta câu dẫn '
Hệ thống: [……] Người như vậy ngay cả hệ thống ta cũng bị câu dẫn chứ đừng nói chi là hắn
Tử Thiên mãi vẫn chưa có hồi phục tinh thần lại, ánh mắt vẫn dừng lại trên người nữ tử yêu nghiệt kia
Phải nói dáng vẻ của nàng như vậy quả thật rất mê người
Lãnh Tử Nguyệt thu lại nụ cười, ánh mắt lạnh lùng của nàng như một chậu nước lạnh tạt vào người Tử Thiên khiến hắn tỉnh táo lại, sát khí trên người không biết đã biến mất từ bao giờ
" Giờ nói đi, đến đây có mục đích gì? "
" Mục đích của ta là Huyết Ly kiếm, lấy được nó ta sẽ rời đi " Hắn lạnh lùng nói
" Tại sao ngươi phải lấy nó "
Tử Thiên lâm trầm mặc, đôi mắt sâu thăm thẳm nhìn nàng
" Để ta đoán xem,....có phải... nó là thanh kiếm duy nhất có thể giết chết ngươi không? "
Đồng tử Tử Thiên co lại, quanh thân sát khí dâng lên, nâng kiếm đặt lên cổ nàng
" Ngươi sẽ không giết ta đâu, ta dám chắc chắn đó " Lãnh Tử Nguyệt nâng mắt nhìn hắn mỉm cười
Tay cầm kiếm của Tử Thiên dùng thêm sức, trên cần cổ trắng nõn của nàng xuất hiện thêm một đường máu đỏ càng tăng thêm vẻ mê hồn
Chợt hắn dừng lại, thân thể tiến gần về phía nàng, quỳ một chân xuống, khí chất lạnh lùng trên người đột nhiên thay đổi thành một vẻ tà mị
" Nàng đoán đúng rồi, ta quả thật không muốn giết nàng....." Giọng hắn khàn khàn, hắn cúi đầu xuống, đưa đầu lưỡi liếm đi vết máu trên cổ nàng, nở nụ cười mê hoặc "...sư phụ~"