Xuyên Nhanh: Con Đường Công Lược Nam Thần

Chương 67: Thế giới 3:Huyết tộc (Vampire) (10)




Lãnh Tử Nguyệt đột nhiên dừng bước khiến Dạ Ảnh nghi hoặc nhìn cô
" Tôi đi vệ sinh một lát, cậu về trước đi "
" Không sao, tôi đợi cậu "
Lãnh Tử Nguyệt gật đầu rồi bình thản quay người bước đi
Dạ Ảnh nhìn bóng lưng cô đi mà nhíu mày
' Nam chủ đâu '
[ Nam chủ bị nữ chủ dẫn đi rồi ]
' Nơi nào? '
[ Đằng sau trường, hướng nữ chính vừa đi ]
Dạ Ảnh câu môi cười nhạt
' Không biết là do trùng hợp hay là nguyên nhân khác nhỉ,...ta cứ thấy có gì không đúng ở đâu đó '
[………] Hệ thống trầm mặc [ Có thể là do cậu nghĩ nhiều đi ]
' Hi vọng là thế '
Dạ Ảnh đứng đó một lúc rồi bước tiếp theo hướng Lãnh Tử Nguyệt vừa đi
" Ái Nhĩ Lạc tiểu thư, có chuyện gì sao " Tát Nặc Tư Hạ lạnh lùng nhìn Ái Nhĩ Lạc, thanh âm lạnh lẽo vang lên
Ái Nhĩ Lạc cắn cắn môi, như quyết tâm gì đó, bàn tay cô ta nắm chặt lại
" Ái Nhĩ gia tộc muốn hợp tác với ngài "
Tát Nặc Tư Hạ hơi kinh ngạc nhìn cô ta " Tại sao? "
" Đây không phải là điều ngài muốn sao? Nếu có Ái Nhĩ gia tộc hợp sức, thế lực của ngài sẽ lớn mạnh hơn "
Tư Hạ lâm vào trầm tư, một lúc sau hắn mới bình thản lên tiếng
" Trên đời này vốn không có bữa ăn nào miễn phí cả, nói đi, điều kiện là gì? "
Ái Nhĩ Lạc hít sâu một hơi, nghiêm túc nhìn hắn
" Liên hôn với tôi "
Tát Nặc Tư Hạ nhíu mày " Ngoại trừ cái này "
Vẻ mặt cô ta hơi mất mát nhưng rất nhanh liền bình thường trở lại
" Vậy thì... giao Lãnh Tử Nguyệt cho tôi "
Xung quanh Tát Nặc Tư Hạ bỗng trầm xuống, thanh âm lạnh lẽo vang lên
" Cô cần cô ấy làm gì? "
" Việc này ngài không cần biết, chỉ cần giao cô ta cho tôi là được, tôi muốn làm gì cô ta thì làm "
Tát Nặc Tư lạnh lùng nhìn Ái Nhĩ Lạc, ánh mắt dần xuất hiện sát khí
Ngay lúc này, đột nhiên thanh âm mềm mại của Lãnh Tử Nguyệt vang lên
" Tư Hạ, sao anh lại ở đây? "
Ngay lập tức, vẻ mặt Tát Nặc Tư Hạ liền trở nên hòa hoãn, hắn quay người lại mỉm cười nhẹ với cô
" Không có gì, chúng ta về thôi "
Sau khi nghe được lời Tư Hạ nói, mày Ái Nhĩ Lạc nhíu chặt lại
Chúng ta về thôi?
" Hai người ở cùng nhau? "
Nếu bọn họ ở cùng nhau thì đã phát triển đến đoạn nào rồi, liệu cô ta có còn cơ hội không?
Tát Nặc Tư Hạ thờ ơ nhìn cô ta " Đúng vậy "
Hắn đi đến nắm tay cô kéo đi, bỏ mặc Ái Nhĩ Lạc sững sờ ở đó, ánh mắt không cam tâm nhìn về phía trước
Cô ta sẽ không bỏ cuộc, Tát Nặc Tư Hạ phải thuộc về Ái Nhĩ Lạc cô
Sau khi bóng lưng hai người họ đi khuất, Dạ Ảnh từ một góc không có mấy người chú ý đến đi ra
Đột nhiên có người bước ra từ bên cạnh khiến Ái Nhĩ Lạc giật mình, thấy người đến là ai, cô ta không khỏi kinh ngạc
Dạ Ảnh không để ý mà đi thẳng một mạch qua người cô ta, Ái Nhĩ Lạc càng khó chịu, vội vàng cản hắn lại
Từ lúc thấy Dạ Ảnh đi ra cô ta đã thấy tầm mắt của cậu luôn nhìn chằm chằm Lãnh Tử Nguyệt, có lẽ... người này chính là nam phụ thích nữ chính đi
Nhìn dáng vẻ yêu nghiệt hại nước hại dân của Dạ Ảnh, Ái Nhĩ Lạc lại càng hận, tại sao cái gì tốt đẹp nhất cũng thuộc về nữ chính Lãnh Tử Nguyệt, mà người khác lại luôn luôn phải chịu khổ cơ chứ, cô ta không cam tâm, nhất định cô ta sẽ lật ngược mình...trở thành nữ chính
Ái Nhĩ Lạc cố gượng cười " Vừa rồi tôi thấy cậu luôn nhìn hai người họ, cậu thích cô ấy sao "
Dạ Ảnh thờ ơ nhìn cô ta " Liên quan đến cậu sao,...." Hắn dừng lại một chút rồi quay đầu đi " Tốt nhất cô nên an phận một chút, động vào ai thì động...nhưng đừng có dại mà đụng vào cô ấy "
Dạ Ảnh vừa tiêu sái bước đi vừa nói vọng lại
Đến lúc này, Ái Nhĩ Lạc không giữ được bình tĩnh nữa, cô ta tức giận giậm chân, khuôn mặt xinh đẹp dần trở nên vặn vẹo
Lãnh Tử Nguyệt ngoan ngoãn, mặc cho Tát Nặc Tư Hạ khéo mình đi, đến khi vào trong xe, cô mới thờ ơ, lười biếng mà dựa cả người lên ghế
Thấy cả người cô mềm nhũn tựa lên ghế, Tát Nặc Tư Hạ nhíu mày hỏi
" Sao vậy, mệt sao? "
Lãnh Tử Nguyệt gật đầu, lười biếng liếc hắn, phải nói là lúc này ánh mắt cô có lực sát thương rất lớn, khiến Tư Hạ ánh mắt vừa chạm cô, tim liền đập mạnh một cái, vội vàng thu lại tầm mắt
Lãnh Tử Nguyệt thu hết một màn này vào trong mắt nhưng cũng không để ý, mà chỉ hờ hững lên tiếng
" Anh định giải quyết tôi thế nào? "
Tát Nặc Tư Hạ lúc này mới quay lại chăm chú nhìn cô, mắt hắn nheo lại, trong lòng không khỏi lộp bộp
" Cô nghe thấy rồi? "
Lãnh Tử Nguyệt không để ý cười cười
" Vừa nãy nghe được "
" Tôi sẽ không giao cô cho cô ta " Tát Nặc Tư Hạ giải thích, hắn cũng không nhận ra rằng thanh âm hắn có phần vội vàng gấp gáp
Cô nhìn thẳng vào mắt hắn
" Tại sao, chúng ta cũng chỉ gặp nhau chưa bao lâu "
Hắn trầm mặc suy nghĩ, nhưng cũng không tìm ra câu trả lời, hắn đơn giản chỉ là không muốn thôi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.