Xuyên Nhanh Công Lược: Định Chế Boss Vai Ác Có Một Không Hai

Chương 409: Tiên Tôn thỉnh tự trọng (63)




Một chén thuốc đã thấy đáy, Thanh Diệp nhét một miếng mứt hoa quả vào miệng cô.
Nhìn dáng vẻ nhỏ nhắn không dám nói chuyện của cô, đáy mắt Thanh Diệp hiện lên ý cười.
Nàng không biết nàng ngoan ngoãn đáng yêu cỡ nào đâu, hắn phải nhẫn nại biết bao mới có thể căng mặt, nhẫn tâm muốn nhốt nàng ở bên người, dưỡng tốt vết thương này, hắn liền dẫn nàng đi khắp nơi.
"Buồn ngủ không?" Giọng điệu Thanh Diệp ôn nhu hỏi.
"Không buồn ngủ." Tô Mộc ngước mắt nhìn hắn, trong đôi mắt trong trẻo lạnh lùng phản chiếu khuôn mặt của nam nhân, đầu hơi nghiêng nghiêng, tựa hồ đang phân rõ hắn còn đang tức giận hay không.
Thanh Diệp tiến lên, nhẹ nhàng hôn lên môi cô, bên môi cô còn dính vị đắng của nước thuốc này, hắn trầm giọng nói: "Ngày thường rất hay nói, nhưng nước thuốc này đắng như thế, lại không lên tiếng, tiểu Địa Tiên, ngươi nói xem, bản tôn nên làm gì với nàng đây?"
Bàn tay nắm lấy gáy cô, trằn trọc giữa cánh môi của cô, nhẫn nại chậm rãi xâm lấn vào bên trong.
Đôi môi cô dính vị ngọt và vị đắng, hơi thở làm hắn mê muội.
Tô Mộc nhìn khuôn mặt phóng đại trước mắt.
Trước mắt là hắn, hô hấp là hắn, ngọt ngào xâm lấn trên môi cũng là hắn...
Cửu Thiên Tuế lẳng lặng nhìn tất cả.
Ách...
Nó có nên cao hứng không đây?
Ký chủ và vị kia...
Được rồi, nó cao hứng không nổi.
Tô Mộc uống thuốc không bao lâu, buồn ngủ, ngủ say bên cạnh Thanh Diệp.
Bàn tay Thanh Diệp theo sườn mặt cô, xuyên qua mái tóc của cô, đáy mắt ôn nhu nhìn cô, như thể năm tháng bình yên.
-
Nửa canh giờ sau.
"Ta tìm chủ nhân." Thất Thất từ phía sau cây cột thò đầu ra, nhỏ giọng nói.
Thanh Diệp quay đầu lại liếc mắt một cái, thân thể Thất Thất lập tức rụt ra sau cây cột.
"Chuyện gì?"
"Là Uyên Hề Tiên Tôn, muốn gặp chủ nhân." Tiếng Thất Thất nhỏ đến mức ngay cả chính nó cũng không nghe được.
Nam nhân của chủ nhân thật đáng sợ, ét o ét...
"Đợi nàng tỉnh lại, bản tôn sẽ dẫn nàng qua đó." Thanh Diệp trả lời, lại nói, "Ngươi còn không mau lăn đi."
Thất Thất nghe lời cuộn người thành một quả bóng, sau đó lăn ra ngoài.
Thất Thất rời đi không bao lâu.
Tô Mộc từ từ mở mắt, đối diện với con ngươi của Thanh Diệp.
"Đánh thức nàng sao?" Thanh Diệp hỏi, đáy lòng đã đưa Thất Thất vào danh sách chết.
"Không có, ngủ đủ rồi." Tô Mộc trả lời cho Thất Thất hoãn án.
"Vậy bản tôn dẫn nàng đến chỗ Uyên Hề." Thanh Diệp nói xong, ôm cô từ trên giường lên, cẩn thận sửa sang lại quần áo cho cô.
Lúc hai người ra cửa, Thất Thất đang nằm sấp ở cửa, vừa nhìn thấy Tô Mộc liền hưng phấn muốn nhào tới, nhận thấy được ánh mắt Thanh Diệp, lại co rúm nằm sấp trở lại, dùng đôi mắt dò hỏi Tô Mộc có thể cùng bọn họ đi hay không.
Thanh Diệp mang theo Tô Mộc rời đi, Tô Mộc ngay cả ánh mắt cũng chưa kịp cho Thất Thất.
Thất Thất ai oán nhìn bóng lưng bọn họ rời đi.
Phủ đệ Uyên Hề.
Sau khi Uyên Hề mang Lạc Nhan về, Uyên Hề đem sự tình trước sau nói cho Lạc Nhan biết, Lạc Nhan lúc này mới biết được, mình đụng phải Tô Mộc không phải ngoài ý muốn, mà là Uyên Hề phái xuống Phàm giới.
Mà Uyên Hề không nói cho Lạc Nhan biết, nhiệm vụ mình định chế, là có điều kiện trao đổi.
Chỉ chờ Tô Mộc tới, hắn cố chống đỡ cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Lạc Nhan trở về, nhiệm vụ do Uyên Hề định chế hoàn thành, như vậy việc trao đổi nhiệm vụ mà hắn từng tùy chỉnh sẽ được thực hiện.
Lúc Thanh Diệp và Tô Mộc đến, nhìn thấy sắc mặt Uyên Hề trắng bệch, mà Lạc Nhan bị Uyên Hề tách ra, giờ phút này cũng không có ở đây.
"Thanh Diệp, ta muốn nói với một mình nàng vài câu, được không?" Uyên Hề nói.
Thanh Diệp nhìn ra tình huống của Uyên Hề, cũng không hỏi nhiều, thân sĩ nhường không gian cho hai người nói chuyện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.