Xuyên Nhanh Công Lược: Định Chế Boss Vai Ác Có Một Không Hai

Chương 417: Phiên ngoại Hồ Trúc Tiến Đế (3)




Tiên Đế bị đôi mắt kia hù dọa, ngẩn người vài giây, Hồ Trúc cúi người, cả người nóng bỏng bao trùm lên.
Tay hắn ta nắm chặt tay Tiên Đế, đặt ngược lại trên đỉnh đầu Tiên Đế, môi rơi vào cổ Tiên Đế.
Tiên Đế:!?
"Hồ Trúc Tiên Tôn, ngài... ưm ~" Môi Tiên Đế bị chặn lại, từng chút từng chút gặm cắn, phảng phất như đang tìm kiếm một tia an ủi mát mẻ.
Đồng tử Tiên Đế không ngừng co rụt lại, không thể tin được!
Nhưng xúc cảm rõ ràng giữa môi và răng nói cho hắn biết, những thứ này đều là thật!
Tiên Đế vừa định sử dụng pháp thuật, tiểu huynh đệ dưới thân bị tiểu huynh đệ cứng rắn nóng rực của Hồ Trúc chống vào, nhất thời có phản ứng.
Lụa mỏng trên người Hồ Trúc khẽ rơi xuống, lộ ra thân hình kiều hảo, mặc bộ y phục cắt xẻ chỉ che bộ vị quan trọng giờ phút này cực kỳ thiêu đốt tâm can.
Hồ Trúc dĩ nhiên đã mất thần trí, chỉ là dựa vào nhu cầu không ngừng đòi hỏi.
Bên tai không chỉ có tiếng Hồ Trúc thở dốc, còn có âm thanh đứt quãng đến từ gian phòng cách vách, Tiên Đế chỉ cảm thấy một sợi dây đang căng thẳng của mình bị mài đứt.
Khi hắn ta không ngừng muốn đi vào lại phát hiện không có cửa, có chút u oán nhìn hắn, trên khuôn mặt trắng nõn tràn đầy ửng đỏ, thật quyến rũ.
"Ta muốn... Mau cho ta, cho ta..." Giọng nói trầm thấp run rẩy mang theo tình dục thật sự cào người.
Tiên Đế chỉ cảm thấy sợi dây còn đang kiên trì kia hoàn toàn đứt đoạn.
Xoay người áp chế hắn ta.
"A, đau ~" Chỗ kia của Hồ Trúc bị Tiên Đế xoay người đâm tới, có chút đau đớn, giữa đau đớn còn có một chút thư hoãn.
Tiên Đế cảm nhận được đồ vật kia của hắn trướng đến nóng hổi, chỉ có thể đưa tay dò xét, lấy tay giải quyết cho hắn một phen.
Sau đó xoay người Hồ Trúc qua, ổn định eo hắn...
"A ~ " dị vật xâm lấn, Tiên Đế cùng Hồ Trúc đều không khỏi kêu lên một tiếng đau đớn.
...
Niềm vui này.
Đối với Hồ Trúc cùng Tiên Đế đều cảm thấy có chút hoang đường...
Ngũ vương gia sau đó khoan thai đến muộn, nhìn hai người tức giận không thể kìm lòng.
Ngũ vương gia tức giận muốn bắt hai người!
Ném xuống sông!
Ngay cả người của gã cũng dám đụng vào! Muốn băm dâm phu kia tại chỗ rồi quăng xuống sông!
Hai người chật vật chạy trốn.
Hai người không thể đối mặt nhau vì đã làm chuyện này, Hồ Trúc dùng hết phương pháp tránh né Tiên Đế, mà Tiên Đế mặc dù cũng không thể đối mặt, nhưng Tiên giới đại loạn, hắn chỉ có thể kiên trì đuổi theo.
Trong lúc truy đuổi còn có người của Ngũ vương gia, mấy lần Tiên Đế đều cứu Hồ Trúc trong lúc nguy nan.
Hai người thường xuyên qua lại, vốn muốn ổn định tâm tình nói chuyện, nhưng nói xong cuối cùng Hồ Trúc đem Tiên Đế đẩy ngã.
Quan hệ của hai người có chút vi diệu, lại bị đám người Ngũ vương gia đuổi giết cùng nhau chạy trốn.
Gian nan chạy trốn trăm năm ở Phàm giới.
Cuối cùng một lần giao thủ với tu tiên giả Đại Thừa kỳ, Hồ Trúc bỏ mình, rốt cục tính toán xong trăm năm trừng phạt.
Không, hơn nữa ngày Tiên Đế đến, đã qua hơn một trăm năm mươi năm.
Trong lúc chạy trốn, Tiên Đế cũng từng nghĩ tới để cho những người đó giết Hồ Trúc, nhưng hắn lại không muốn chấm dứt cuộc sống như vậy.
Có lẽ hắn điên rồi.
Chắc hắn điên rồi!
Nhìn hồn phách của Hồ Trúc Tiên Tôn sắp trở về vị trí, con ngươi Tiên Đế trầm xuống, suy nghĩ không rõ...
Mối quan hệ như vậy, không thể tiếp tục!
Đáy mắt Tiên Đế kiên định, trên đường cùng Hồ Trúc Tiên Tôn trở về, trước khi hắn tỉnh lại, đem một đoạn ký ức của Hồ Trúc Tiên Tôn rút ra.
Chỉ là Tiên Đế không biết, Hồ Trúc Tiên Tôn trước khi hắn rút ra ký ức đã có ý thức, hắn cho rằng hắn thành công, bất quá là hắn ta nguyện ý cho hắn ký ức mà thôi.
Đoạn hành trình Phàm giới hoang đường này, tất cả đều là chuyện cười đi...
Hai người không hẹn mà cùng trở lại Tiên giới, sau đó đều làm bộ như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.