Xuyên Nhanh Công Lược: Định Chế Boss Vai Ác Có Một Không Hai

Chương 420: Phiên ngoại Uyên Hề Lạc Nhan




Tiên giới rất lớn, trái tim nàng lại rất nhỏ, nhỏ đến mức chỉ có thể dung nạp một Uyên Hề.
Lần đầu tiên gặp, yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, ân ái trăm năm, nàng đã hài lòng.
Chỉ là tên ngốc kia a...
Vì nàng lại đánh mất chính mình...
Thế giới không có hắn, nàng đã sống lại có ý nghĩa gì?
Mơ hồ nhớ lại ngày đó, nàng trơ mắt nhìn hô hấp của hắn dần yếu đi, dung nhan già đi, thân thể theo gió tản đi, mà từ đầu đến cuối, hắn đều dùng một đôi mắt mang theo nụ cười, cứ như vậy nhìn nàng.
Nàng đã sớm lệ như mưa, khóc không thành tiếng, nước mắt mơ hồ ánh nhìn, nàng không ngừng lau chùi, muốn nhìn rõ hắn, nhưng lại càng ngày càng không thấy rõ hắn...
Thẳng đến khi hắn hoàn toàn biến mất trước mắt, nàng sụp đổ, ở phủ đệ của hắn, phủ đệ tràn ngập bóng dáng hắn, đau thấu tâm can gọi tên hắn...
Trong lúc đó Thanh Thiển từng tới, nhưng nàng chỉ dùng một đôi mắt trống rỗng nhìn nàng ấy, mà đôi mắt nàng ấy luôn luôn lãnh đạm nhìn nàng, hai người không nói một lời.
Một khắc kia, lần đầu tiên nàng từ trong con ngươi nhạt nhẽo kia, cảm nhận sâu sắc một mảnh hoang vu, thê lương, vắng vẻ không có màu sắc...
Ẩn sâu trong đó là cảnh tượng gì, nàng cũng không dám đụng vào.
Nhưng khi Thanh Diệp Tiên Tôn đến, mình lại nhìn thấy trong con ngươi của nàng ấy từng chút từng chút bị nhuộm màu sắc, một mảnh hoang vu kia bắt đầu rực rỡ, chỉ là mọi thứ đều bị tầng lạnh nhạt kia che khuất.
Hóa ra không phải Thanh Thiển lãnh huyết vô tình, mà là màu sắc thế giới của nàng ấy, là Thanh Diệp Tiên Tôn.
Còn màu sắc của nàng thì sao?
Nàng muốn vui lên a, nàng muốn tìm màu sắc của mình, Uyên Hề của nàng...
Lạc Nhan phấn chấn hẳn lên, sớm đã không còn nước mắt, đáy mắt chỉ có một đám lửa như vậy, dẫn dắt nàng kiên định đi về phía trước.
Nàng nói lời tạm biệt với Thanh Thiển và bắt tay vào cuộc hành trình tìm kiếm hắn.
Tiên giới rất lớn, nàng tìm kiếm từng tấc từng tấc.
Giống như năm đó, hắn mang theo nàng đi trên từng con đường, những con đường ấy đều là hơi thở của hắn...
Phiêu bạt bên ngoài trăm năm, bất luận gió thổi phơi nắng, đều chưa từng ngăn cản bước chân của nàng, không có dập tắt ngọn lửa kiên định trong mắt nàng.
Chỉ là nghe nói tiên ma đại chiến, Thanh Diệp Tiên Tôn bị nhốt ở vực sâu vô tận, nàng suy tính trở về một chuyến, gặp Thanh Thiển.
Nhưng cuối cùng nàng về trễ một bước, Thanh Thiển một mình bước lên con đường đi vào vực sâu vô tận.
Lúc Thất Thất nhìn thấy nàng, chỉ thiếu chút nữa ôm nàng khóc rống một hồi, nàng buồn cười trấn an Thất Thất, vuốt đầu nó nói: "Thanh Thiển tỷ không phải không cần ngươi, mà là nàng hy vọng ngươi sống tốt, nếu như ngươi nguyện ý, sau này liền đi theo ta đi."
Nàng lớn lên cùng với Thất Thất, có nó đi cùng, nàng sẽ không có vẻ cô đơn như vậy.
Lựa chọn của Thanh Thiển tỷ, nói thật, nàng cũng không bất ngờ...
Tuy rằng ngày thường Thanh Thiển tỷ nói chuyện giống như đẩy Thanh Diệp Tiên Tôn ra xa, nhưng ánh mắt Thanh Thiển tỷ nhìn Thanh Diệp Tiên Tôn, ngày đó nàng cảm nhận được, sẽ không sai.
Thanh Thiển tỷ dường như cũng đoán được mình sẽ trở về, để Thất Thất giao một thứ cho nàng.
Lạc Nhan nhìn đồ trang sức như lư hương trên tay, có chút nghi hoặc, nhưng vẫn đem treo ở bên hông, mang theo Thất Thất lên đường tiếp tục phiêu bạt.
500 năm đã trôi qua.
Nàng đứng ở bờ biển tiên mênh mông, nhìn một mảnh màu xanh bát ngát kia, thần sắc kinh ngạc.
Mới vừa rồi từ Tinh Linh tộc đi ra, tộc trưởng Tinh Linh tộc khẽ thở dài nói cho nàng biết, Uyên Hề không trở về được...
"Không trở về được..." Lạc Nhan thấp giọng nỉ non, nhiều năm như vậy, bất luận đã trải qua cái gì, nàng đều tin tưởng vững chắc đi về phía trước.
Nhưng bây giờ...
Một câu "Không trở về được" đem tất cả sự kiên cường và kiên định ngụy trang của nàng giống như đều bị phá vỡ.
Thất Thất nằm sấp ở một bên, dùng đầu củng chân Lạc Nhan, im lặng an ủi nàng.
Lạc Nhan ngã xuống đất, kiên cường mấy trăm năm nàng giống như một đứa trẻ mất kẹo, cất tiếng gào khóc...
Nước mắt từng giọt từng giọt rơi trên mặt đất, rơi trên trang sức mà Tô Mộc đưa nàng treo ở thắt lưng khi nàng ngã xuống đất.
Từng chút từng chút thấm ướt trang sức, lư hương nhỏ hơi sáng lên, một luồng sương trắng từ trong đó bay ra, chậm rãi ngưng kết thành một hình người bên cạnh Lạc Nhan.
Ánh mắt hắn dịu dàng ấm áp, nhìn Lạc Nhan khóc như một đứa trẻ, chậm rãi cúi người, đau lòng lại bất đắc dĩ: "Nhan Nhi, ta đã trở lại..."
Lạc Nhan bất ngờ không kịp đề phòng ngước mắt lên, chống lại đôi mắt nàng nhớ nhung mấy trăm năm, con ngươi đỏ rực bị nước mắt rửa sạch, nàng lại ngây ngốc nở nụ cười.
"Uyên Hề, Uyên Hề, Uyên Hề..."
Coi như là ở trong mộng cũng tốt, chỉ cần có thể nhìn thấy hắn, nàng nguyện không tỉnh lại nữa.
"Ta ở đây, Nhan Nhi, ta ở đây..."
Hắn ôm nàng vào lòng, dựa vào nhau...
Quãng đời còn lại có nhau, đó là tất cả mọi thứ.
***
KẾT THÚC THẾ GIỚI THỨ 6!
T: Tui đã bật hết công suất để hoàn thành thế giới này rồi. Yeee!!!
Tiếp theo có thể tiến độ sẽ chậm lại ạ, lịch đăng không cố định, có thể phụ thuộc vào một phần từ sự ủng hộ của mọi người nữa đó, động lực to lớn của tui.
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ ạ
☆☆☆☆☆
11/10/2022

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.