Xuyên Nhanh Công Lược: Định Chế Boss Vai Ác Có Một Không Hai

Chương 421: Vị kia (1)




Tinh tế.
Một khu vực tồn tại trong vũ trụ rộng lớn, giữa thời không tối cao, bao gồm nhiều thiên hà, chủ yếu là chủ tinh ở Liên minh tinh tế: Nguyên.
Nguyên Tinh có tất cả quyền giám thị khống chế tuyệt đối sự tồn tại của thế giới, cho nên người trên Nguyên Tinh đều là tinh anh trong tinh anh.
Mà giờ phút này, tinh anh trong những tinh anh này lại quy củ đứng ở trước đại sảnh Nguyên Tinh, thật cẩn thận hít thở, ánh mắt không chớp mắt nhìn cánh cửa lớn màu bạc nặng nề trước mặt.
Giống như đang chờ đợi quân vương giá lâm.
Một đạo không gian phía sau cửa kia, là thông đạo dùng để tiếp đãi người quan trọng đến chủ tinh.
Trong đội ngũ, có hai thân ảnh quen thuộc nhất, cũng là hai người thấp thỏm nhất trong đội ngũ.
Chính là nam nhân tấc đầu Sở Ngự và đại hán Lôi Vũ trên vai khiêng đại chùy.
"Tôi, tôi có chút sợ." Lôi Vũ bất an nhỏ giọng nói.
Sở Ngự trừng hắn một cái, vươn tay dưới đạo bào, bàn tay kia không khống chế được đang run rẩy.
"Làm như ai không sợ vậy."
Lôi Vũ: "Nhìn cậu bình tĩnh như vậy, tôi tưởng cậu đã nghĩ ra cách ứng đối rồi. "
"Ứng đối? Tại sao tôi phải ứng đối, những nhiệm vụ kia đều là cậu đi định chế, tôi chẳng qua là cho ý kiến mà thôi, người bỏ tiền cũng là cậu, cùng tôi không có quan hệ." Sở Ngự mở mắt nói dối.
Lôi Vũ: "..."
Một khuôn mặt tức đỏ: "Cậu, cậu không biết xấu hổ."
"Đúng vậy, không cần mặt mũi, tôi muốn mạng." Sở Ngự trả lời, đem bàn tay run rẩy kia không hiểu sao thu hồi dưới đạo bào, dọa thành như vậy, thật sự mất mặt.
"Cậu..." Lôi Vũ tức giận đến nói không nên lời, khuôn mặt kia đỏ đến muốn bốc khói.
Sở Ngự nhìn bộ dáng của hắn, sợ hắn động thủ vào lúc này, mở miệng nói: "Lão Lôi a, không phải tôi không phúc hậu, cậu phải ngẫm lại, một cái chết của cậu so với hai chúng ta đều chết thì tốt hơn, tôi sẽ mang theo một phần của cậu sống thật tốt."
Lôi Vũ:!?
"Tới, tới..." Không biết ai nói một tiếng, mọi người nín thở nhìn cánh cửa lớn màu bạc chậm rãi mở ra hai bên.
Lọt vào trong tầm mắt, là quần áo da sơn nổi bật, thân thể săn chắc cùng hình tam giác, hình vuông, bao nhiêu hình học cực kỳ đơn giản khác, một bộ trang phục màu xám bạc kỹ thuật cao phác thảo thân hình thon dài mạnh mẽ của hắn.
Bước chân thoáng lười biếng bước ra, tim mọi người theo bước chân của hắn nhảy lên, đều nhịp.
Mày kiếm lạnh lùng, mắt phượng khẽ nhíu, mang theo áp bách mà đến.
Từ khi hắn xuất hiện, tất cả mọi người đều không dám nhìn thẳng vào hắn, khí thế quanh thân hắn quá mức âm u, như thể liếc mắt một cái sẽ bị bóng tối bao trùm ăn mòn.
Hắn đứng ở trước mắt, rõ ràng cùng một mặt phẳng, lại giống như quân lâm thiên hạ.
Con ngươi đảo qua mọi người, cuối cùng rơi vào trên người Sở Ngự và Lôi Vũ.
Hai người chỉ cảm thấy cơ thể giống như rơi vào đống lửa, thiêu đốt đến thấu xương khó nhịn.
"Hai người, lại đây." Giọng nói trầm thấp ám khàn, rõ ràng bình thản tùy ý, lại phảng phất ẩn giấu thực cốt âm u.
Thân thể hai người không hẹn mà cùng run rẩy, sau đó tiến lên, cúi đầu rũ mắt cung kính nói: "Đại nhân."
Hắn quen thuộc thành thạo mang theo hai người đi vào phòng khách.
Những người còn lại anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, khẽ thở ra một hơi.
"Sợ tới mức tôi một thân mồ hôi lạnh, tôi còn tưởng rằng vị kia lại tới gây sự."
"Hắn mà gọi là gây sự? Quả thực chính là hủy diệt có được không?"
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, vị kia sau khi ký hiệp ước với hội trưởng, hẳn là sẽ không như vậy nữa."
"Tính tình của vị này, ai biết được, tôi nhìn thấy hắn đều sợ tới mức hai chân nhũn ra, các người chẳng lẽ không biết bộ phận chữa trị trước đó bận đến đầu muốn nổ tung là vì cái gì? Còn không phải bởi vì vị kia đang hủy hoại thế giới nhiệm vụ à."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.