Xuyên Nhanh Công Lược: Định Chế Boss Vai Ác Có Một Không Hai

Chương 427: Nàng dâu nuôi từ bé (3)




Hoàng Thượng bởi vậy đối với hắn có chút bất mãn, muốn bãi chức hắn, nhưng Kỷ Ngôn Đình đã không phải là người hắn ta có thể dễ dàng lay động.
Hoàng Thượng cùng Thừa Tướng mặt hòa tâm bất hòa, hơn nữa bạch nguyệt quang trong lòng Kỷ Ngôn Đình lại làm phi tần của đương kim Hoàng Thượng.
Vì báo ân cũng bởi vì yêu luyến, Kỷ Ngôn Đình trợ giúp nàng leo lên ngai vàng Hoàng Hậu, trong lúc Hoàng Thượng làm tổn thương bạch nguyệt quang, khiến hắn nảy sinh ý định đoạt vị trong đầu, bắt đầu bố trí, cuối cùng kết thúc trong thất bại.
Hắn bị lưu đày đến biên giới, chết trên đường đi.
Từ Trạng Nguyên đến Thừa Tướng tôn kính của mọi người, lại đến phản tặc ai cũng chửi bới, cả đời này của Kỷ Ngôn Đình, phần lớn sống trong cừu hận, bạch nguyệt quang duy nhất cũng là bùa đòi mạng mà thôi.
【 Nhiệm vụ: Thương hải tang điền.
Đối tượng nhiệm vụ: Kỷ Ngôn Đình.
Tích phân nhiệm vụ: 700 】
【 Đây là một nhiệm vụ công lược, nội dung nhiệm vụ, ký chủ vui lòng tự hiểu. 】
Cửu Thiên Tuế rất muốn chửi bới, là tên nào đặt tên nhiệm vụ như vậy, cho rằng rất thơ sao? Nó thực sự là ớn lạnh.
Đối với tên nhiệm vụ, ánh mắt Tô Mộc dừng lại ba giây, yên lặng dời đi, tích phân ngược lại làm cho ánh mắt cô sáng ngời.
Tích phân = tiền.
Công lược = tiền.
Kỷ Ngôn Đình = tiền.
Nhận nhiệm vụ = tiền.
Rất hài hòa.
Đối với công thức trên, Cửu Thiên Tuế không nói nên lời, nhưng ký chủ nhận nhiệm vụ, nó cũng an tâm.
Tiếp nhận xong tin tức thế giới nhiệm vụ, Tô Mộc chậm rãi mở mắt.
Đầu tiên chiếu vào hai mắt, mái nhà cũ nát đươi ánh nến mờ nhạt, rơm rạ trên nóc nhà có chút lổm chổm, cảm giác đều muốn rơi xuống bất cứ lúc nào, nhìn bốn phía một chút, vách tường xây dựng bùn gồ ghề, đồ đạc trong phòng nhìn cũng đã có vài năm, ngôi nhà đơn sơ nghèo nàn.
Căn phòng nguyên chủ ở bất quá ba mét vuông, một cái giường gỗ cũ nát chiếm hơn phân nửa, không gian còn lại chỉ đủ đặt chân.
"Ưm..." Ngay bên cạnh có âm thanh vang lên.
Tầm mắt Tô Mộc di chuyển xuống, liền nhìn thấy một cái đầu người đen kịt vùi ở bên giường, ánh nến lay động rơi trên người hắn, chiếu rõ bộ quần áo cũ nát khâu vá trên người hắn.
Là Kỷ Ngôn Đình.
Hắn ngồi trên một chiếc ghế gỗ nhỏ, nằm bên cạnh giường của cô và ngủ thiếp đi.
Tô Mộc hồi tưởng lại một chút, là nguyên chủ đêm qua phát sốt, phụ mẫu Kỷ gia lên núi hái thảo dược cho cô uống xong liền đi ngủ, Kỷ Ngôn Đình không yên tâm, ngồi ở bên giường cô nhìn, nhìn đến mệt mỏi liền nằm sấp bên giường ngủ thiếp đi.
Cổ họng Tô Mộc có chút khô, muốn rời giường rót cho mình một ly nước.
Vừa mới động, Kỷ Ngôn Đình liền tỉnh, mắt buồn ngủ mông lung ngẩng đầu, nhìn thấy cô đang động, thoáng cái liền thanh tỉnh.
"Niệm An muội muội, muội tỉnh rồi?!" Giọng nói kinh hỉ non nớt, mang theo khàn khàn đang trong giai đoạn vỡ giọng.
Kỷ Ngôn Đình 13 tuổi, Bạch Niệm An 10 tuổi, Kỷ Ngôn Đình thích gọi cô là Niệm An muội muội nhất, cũng thích cô dùng giọng nói non nớt êm tai gọi hắn là Đình ca ca.
Diện mạo Kỷ Ngôn Đình rất thanh tú, tuổi tuy còn nhỏ, nhưng đường nét này, đã có thể thấy được nếu sau khi lớn lên, sẽ tuấn lãng cỡ nào.
Khi hắn cười rộ lên, đôi mắt giống như biển trời đầy sao, yên tĩnh tốt đẹp.
Kỷ Ngôn Đình đưa tay sờ sờ trán cô, đã hạ sốt, khiến hắn thở phào nhẹ nhõm.
"Nước..." Cổ họng khô khốc của Tô Mộc phát ra âm thanh vô cùng yếu ớt.
Nhưng Kỷ Ngôn Đình nghe được, lập tức đứng dậy chạy ra ngoài, chỉ chốc lát sau liền bưng một chén nước đi vào.
Cười lộ ra một hàm răng trắng, có vẻ có chút ngốc.
"Niệm An muội muội, uống nước."
"Cám ơn." Tô Mộc nhận lấy chén, nước trong chén ấm.
Tô Mộc uống nước, cổ họng cuối cùng cũng dễ chịu hơn nhiều.
"Niệm An muội muội, muốn uống nữa không? Ta đã đun sôi rất nhiều nước vào buổi tối, bây giờ vẫn còn ấm, hay là uống nhiều chút?" Sau đó lại gãi gãi đầu, nói, "Thôi vẫn nên uống ít một chút, uống ít một chút." Bằng không luôn phải đi giải quyết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.