Lục Sanh đột nhiên đem tay rút về, nghiêng người liền lấy đi động trên tủ đầu giường.
Tiếng chuông quen thuộc kia còn tiếp tục vang lên, bài hát này là bài hát mà lúc trước cậu rất thích, lấy tới làm tiếng chuông riêng cho Thẩm Vĩ.
Lần này trở về đã sớm đã quên mất, cho nên căn bản chưa kịp thay đổi.
"Ngô......"
Tay cậu mới vừa sờ lên di động, còn không chưa kịp lấy, địa phương nhạy cảm nhất ở eo đã bị một trận xúc cảm ấm áp nhẹ nhàng thổi qua.
Lục Sanh eo nháy mắt mềm xuống, không nhịn được thở hổn hển một tiếng.
Cậu quay đầu lại lạnh lùng trừng mắt nhìn Thẩm Lâm Thần, nhưng là đôi mắt xinh đẹp kia tựa như có một màng sương, ở trong mắt Thẩm Lâm Thần, dù trừng đến to cỡ nào, cũng chỉ cảm thấy câu hồn đoạt phách mê người, không hề có nửa điểm uy hiếp.
Ngón tay chạm một cái, di động đã được kết nối, Lục Sanh đặt di động bên tai, Thẩm Vĩ chỉ nói một câu nói, liền trực tiếp cắt đứt.
"Đô đô" âm vang lên bên tai, ánh mắt của cậu trở nên lạnh lùng hơn, khóe môi nở một nụ cười trào phúng.
"Tiểu miểu bệnh tim đã tái phát, được cấp cứu ở bệnh viện trung tâm, nhanh tới đây!"
Bệnh tim tái phát, a, Lục Miểu trái tim chính là so với cậu còn khỏe mạnh hơn, nháo đến thế nào là vì cái gì?!
Cậu lạnh mặt, duỗi tay đẩy Thẩm Lâm Thần một phen, "Gọi người đưa tới một bộ quần áo cho tôi, quân áo của tôi tối hôm qua mặc đều đã bị anh xé rách!"
Thẩm Lâm Thần nhận thấy được biểu tình của cậu có chút dị thường, biết được tuyệt đối không có khả năng lại tiếp tục, vì thế liền thu tay, cầm lấy di động bấm số gọi cho trợ lý.
Nửa giờ sau, Lục Sanh đã thay xong quần áo, áo thun trắng với quần jean, nhìn qua rất thoải mái.
Cậu duỗi tay chỉnh cổ áo, này áo thun cổ áo không tính là thấp, nhưng là trên cổ của cậu bị che kín người nào đó lưu lại dấu vết ái muội, liền tính cổ áo cao hơn một chút chỉ sợ đều che không được.
Thẩm Lâm Thần vai dựa vào cửa, trên dưới đánh giá cậu một vòng, vừa lòng nhất chính là cần cổ xinh đẹp của Lục Sanh, có đầy những dấu vết ái muội, là kiệt tác tối hôm qua hắn tỉ mỉ lưu lại!
Lục Sanh từ trong gương nhìn đến ánh mắt tràn đầy đắc ý của nam nhân, trực tiếp trợn mắt, cậu xoay người hướng cửa đi tới, trước khi đi qua Thẩm Lâm Thần, lại bị một cánh tay giữ lại.
"Tôi đưa em đi."
"Không cần, tôi đi gặp Thẩm Vĩ, không nghĩ để hắn phát hiện tôi và anh có quen biết."
Tay của Thẩm Lâm Thần đang nắm lấy cổ tay của cậu vô thức gia tăng lực đạo, đột nhiên kéo một cái, liền đem Lục Sanh kéo vào trong lòng, "Bảo bối thật đúng là tuyệt tình, xuống giường liền trở mặt không nhận người, hửm?"
Lục Sanh liếc mắt nhìn hắn một cái, duỗi chân liền đá vào cẳng chân của hắn, "Thẩm Lâm Thần, đừng có được tiện nghi còn khoe mẽ, buông tay, tôi muốn đuổi kịp thời gian, không rảnh cùng anh cọ xát!"
Thẩm Lâm Thần nhìn cậu, ánh mắt thâm trầm như đêm, lẳng lặng chăm chú nhìn cậu vài giây, sau đó mới chậm rãi buông lỏng tay.
"Bảo bối, em đi gặp Thẩm Vĩ cũng không sao, bất quá em tốt nhất cùng hắn bảo trì khoảng cách, nếu không tôi không xác định mình sẽ làm ra cái gì đâu!"
Thẩm Lâm Thần thanh âm lạnh lẽo vang lên ở phía sau, Lục Sanh bước chân hơi dừng lại một chút, mím môi, cái gì cũng không nói, đảo mắt liền đi ra phòng.
Mới vừa đi khỏi, cậu liền bắt đầu ở trong đầu gọi 444, "444, nước thuốc thoải mái, tích phân trực tiếp khấu."
[Được, đại đại.]
444 mới vừa lên tiếng, Lục Sanh bỗng nhiên lại nói, "444, cái nước thuốc thoải mái này tác dụng có thể khống chế một chút sao, chỉ cần tiêu trừ dấu vết ở trên cổ, trên người tạm thời giữ lại trước."
Tối hôm qua Thẩm Lâm Thần ra sức lưu lại nhiều dấu vết như vậy, chính là bởi vì lúc trước cậu dùng nước thuốc thoải mái tiêu trừ tất cả dấu vết ở trên người.
Lần này cậu phải cẩn thận một chút, nếu là lại như vậy một lần nữa, eo của cậu tuyệt đối gãy mất!