Lục Miểu cầm ảnh chụp vội vàng lên lầu tìm Thẩm Vĩ, đi đến cửa, không nghĩ tới cửa lại mở rộng.
Trên mặt cậu ta lộ ra kinh ngạc, sao đó bước nhanh hơn, mới vừa vào cửa liền thấp giọng gọi một tiếng, "Thẩm đại ca, Thẩm đại ca anh ở đâu?"
Thẩm Vĩ vốn dĩ ngồi dưới đất, thở hổn hển, làm chuyện gì đó không phù hợp với trẻ em, đột nhiên nghe được giọng nói của Lục Miểu, hắn thiếu chút nữa véo đau chính mình.
Vì để trợ hứng, hắn đem dược hạ vào chai rượu vang đỏ kia, nếu không phải Thẩm Lâm Thần một chân đá hắn đau, chỉ sợ hắn đã sớm dục hỏa đốt người.
"Thẩm đại ca, anh......"
Lục Miểu nghe được tiếng thở dốc thấp thấp kia, đi đến phòng khách, liền nhìn thấy động tác của Thẩm Vĩ, bước chân bỗng dưng dừng lại, trong lòng đột nhiên sinh ra cảm giác nguy cơ.
"Lại đây!"
Thẩm Vĩ hai mắt đỏ đậm nhìn chằm chằm cậu ta, tiếng thở dốc càng lúc càng lớn, dục vọng trong mắt giống như núi lửa sắp phun trào.
Lục Miểu nghe thấy hắn nói nhưng không tiến lên, trên người cậu ta những vết thương kia còn chưa khỏi, căn bản không có khả năng lại làm loại chuyện này.
Cũng với những dấu vết trên người, nếu bị nhìn thấy, Thẩm đại ca tuyệt đối sẽ ghét bỏ thậm chí chán ghét!
"Anh bảo em lại đây, không nghe thấy sao?"
Thẩm Vĩ đáy mắt xẹt qua một tia u ám, nếu Lục Miểu đã tới, hắn căn bản không cần thiết phải ủy khuất tự động thủ.
Hắn đột nhiên từ trên mặt đất đứng lên, hai bước liền đi đến trước mặt Lục Miểu, kéo cổ tay của cậu ta, liền đem cậu ta ném tới sô pha.
Khi chiếc áo sắp bị xé toạc ra, Lục Miểu mới từ kinh ngạc lấy lại phản ứng, cậu ta gắt gao bắt lấy vạt áo, dùng sức lắc lắc đầu, "Không, Thẩm đại ca, không cần! Em đến đây, là tìm anh có việc, vừa rồi em nhìn thấy anh trai cùng nam nhân khác ở bên nhau, hắn phản bội anh, hắn...... A......"
Lục Miểu còn chưa nói xong, áo trên người đã bị một cổ sức lực cuồng bạo kéo ra.
Cậu ta không đề cập tới Lục Sanh thì còn tốt, nhắc tới Lục Sanh, trong lòng Thẩm Vĩ thật vất vả lắm mới đem lửa giận áp xuống nháy mắt liền quay cuồng đi lên.
Lời Lục Miểu nói tựa như một cây đao, hung hăng đâm ở trong lòng hắn đâm một đao, trực tiếp nhắc nhở cho hắn biết là hắn yếu đuối bất kham, vừa rồi cư nhiên liền như vậy trơ mắt nhìn bạn trai của mình bị nam nhân khác ôm đi.
Quả thực uất ức tới cực điểm!
"Câm miệng, đừng nhắc tới Lục Sanh!"
Thẩm Vĩ một bên tức giận mắng Lục Miểu, một bên tăng sức lực, trực tiếp đem quần áo trên người cậu ta xé nát, sao đó liền nhìn thấy khắp cơ thể đều là những dấu vết dâm mĩ.
Dấu hôn thâm tím, dấu cắn, che kín toàn bộ lòng ngực, còn có những dấu vết khác, đủ để thấy được trước đó chơi có bao nhiêu điên cuồng.
Thẩm Vĩ nhìn những cái dấu vết chói mắt đó, ánh mắt hắn dần dần trở nên vô cùng âm trầm, một loại cảm giác bị lừa gạt hiện lên trong lòng.
Hắn duỗi tay đột nhiên bắt lấy cằm của Lục Miểu, "Lục Miểu, ai cho ngươi lá gan dám phản bội ta?"
Lục Sanh bị Thẩm Lâm Thần ôm đi, hắn bất lực đã đủ uất ức, không nghĩ tới cái người trước mắt này luôn miệng nói yêu hắn, cư nhiên cũng dám phản bội hắn!
Lục Miểu cả người run rẩy, cằm bị mạnh mẽ niết đến phát đau, nước mắt trong nháy mắt liền rơi xuống.
"Không phải, không phải, Thẩm đại ca anh nghe em giải thích. Là Lục Sanh là hắn hãm hại em, hắn......"
"Bang" một tiếng, cậu ta còn chưa nói xong, trên mặt liền ăn một cái tát.
Thẩm Vĩ nhìn chằm chằm cậu ta, ánh mắt lạnh băng vô tình, trong miệng thốt ra lời nói càng ác liệt đến cực điểm, "Cút, ngươi là cái loại dơ bẩn hạ tiện!"
Hắn nói xong liền đứng dậy, cách Lục Miểu rất xa, phảng phất cảm thấy cậu ta rất bẩn, một ngón tay đều không nghĩ đụng tới cậu ta.
"Không, Thẩm đại ca, cầu xin anh, cầu xin anh tin tưởng em! Em thật sự không có phản bội anh, là Lục Sanh hãm hại em, thật sự là hắn hại em!"