Lục Miểu buổi sáng gọi điện thoại cho Lục Thành Triết, trong điện thoại Lục Thành Triết cái gì cũng không nói, chỉ cho cậu ta một cái địa chỉ, bảo cậu ta đến đó để nói chuyện rõ ràng hơn.
Cậu ta đứng trước cửa lớn của một biệt thự độc lập, duỗi tay ấn chuông cửa.
Chuông cửa vừa vang lên, cửa lớn trước mặt liền được mở ra, một nam nhân mặc áo thun màu đen, quần cao bồi đứng ở cửa, trên dưới đánh giá Lục Miểu.
"Vào đi."
Lục Miểu nhìn qua cửa đang mở rộng, nhìn thấy phòng trong dường như còn có vài người, nhưng lại không thấy được thân ảnh của Lục Thành Triết.
Không biết vì cái gì, cậu ta cảm thấy hoảng sợ, mí mắt nhảy lên, theo bản năng lui về phía sau nửa bước.
Nam nhân thấy cậu ta lui lại, không nói hai lời đột nhiên tiến lên túm chặt cánh tay Lục Miểu, liền đem người trực tiếp kéo vào.
"Buông ta ra, ngươi muốn làm cái gì? Ta tới đây là tìm Lục tiên sinh."
"Lục tiên sinh ở bên trong!"
Nam nhân nói một câu, Lục Miểu vốn dĩ muốn giãy giụa, nhưng nghe thấy lời này, nghĩ đến đêm qua Thẩm Vĩ ngại cậu ta bẩn không muốn chạm vào cậu ta, động tác giãy giụa liền dừng lại.
"Đạo diễn, người đã tới!"
Nam nhân kéo Lục Miểu, đem cậu ta đưa tới trước mặt nam nhân mặc tây trang màu xám, rồi mới thả Lục Miểu ra.
Lục Miểu nghe thấy hắn gọi đạo diễn, lại nhìn đến góc tường bài không ít thiết bị, còn có những người khác nhìn qua giống như là nhân viên công tác, đang chỉnh sửa máy quay phim, còn đang chuẩn bị phông nền cùng các loại đạo cụ.
"Cậu chính là Lục Miểu?"
Cái người được gọi là đạo diễn kia, tháo kính râm trên mặt xuống, dùng ánh mắt đánh giá cậu ta từ trên xuống dưới một lần.
"Không tồi, ngoại hình cùng dáng người đều thực phù hợp."
Khi hắn nói xong lời này, vừa vặn có một nhân viên công tác đang chỉnh sửa cameras, đèn flash đột nhiên lóe lên một cái.
Ánh sáng chói mắt chợt loé lên, hồi ức ác mộng của mấy ngày hôm trước bỗng nhiên từ trước mắt thoảng qua, Lục Miểu thân thể không chịu khống chế mà run lên.
Cậu ta gắt gao cắn chặt cánh môi, nhìn đạo diễn trước mắt, "Lục tiên sinh đang ở đâu, ta tới đây tìm ngài ấy."
Lục Miểu dường như cảm thấy được có điểm không đúng, nhưng hiện tại Lục Thành Triết chính là cọng rơm cứu mạng cuối cùng mà cậu ta có thể bắt lấy, vô luận như thế nào, cậu ta nhất định phải mượn tay của Lục Thành Triết để trở lại Lục gia.
Chỉ cần cậu ta làm người thừa kế Lục thị, Thẩm Vĩ liền sẽ không rời bỏ cậu ta, còn Lục Sanh......
Cậu ta sẽ đem hết thảy những gì trước đây nhận được, gấp ngàn gấp vạn lần trả lại cho Lục Sanh.
Dứt khoát trực tiếp phế đi tay chân, đem cậu bán vào ngầm vũ trường, ngàn người cưỡi vạn người chơi, mới có thể giải được sự hận thù trong lòng của cậu ta.
"Lục tiên sinh không ở chỗ này, bất quá Lục tiên sinh nói, cậu thiếu hắn một số tiền còn không nhỏ, đáp ứng để ta quay phim gán nợ. Hôm nay nếu ngươi đã đến rồi, chúng ta cũng đừng chậm trễ thời gian, một hồi liền trực tiếp bắt đầu quay."
"Ngươi đang nói cái gì, cái gì mà thiếu tiền còn thiếu không ít, ta đây liền gọi điện thoại cho Lục tiên sinh!"
Lục Miểu mặt trầm xuống, động tác cực nhanh lấy điện thoại ra liền gọi điện thoại cho Lục Thành Triết, điện thoại thực nhanh liền có người nhận.
"Lục tiên sinh, tôi đã tới địa phương mà ngài nói, ngài......"
"Lục Miểu, ta đã nói rồi, ngươi có can đảm dám gạt ta, nên gánh vác hậu quả! Bất quá ta vốn dĩ chuẩn bị đi tìm Diêu Thành mua lại những cái ảnh chụp và video của ngươi, không nghĩ tới hắn lại thật ra xui xẻo cư nhiên bị cảnh sát bắt, nhưng là không sao, chụp lại là được!"
Chụp lại......
Lục Miểu nhìn những cái thiết bị cách đó không xa, mặt trắng không có một chút máu, tay của cậu ta vẫn luôn run, thiếu chút nữa cầm không được điện thoại.
"Lục tiên sinh, tôi thật sự không có lừa ngài, hết thảy đều là Lục Sanh giở trò quỷ. Hắn đã biết tất cả mọi chuyện, lúc trước ngài nói uy hiếp gì đó, khẳng định đều là hắn làm."
Điện thoại kia đầu trầm mặc một giây, ngay sau đó giọng nói lạnh lẽo vô tình của Lục Thành Triết vàng lên.
"Nếu hắn đã biết, vậy ngươi liền càng thêm không có bất cứ tác dụng gì nữa!"