Ở sâu trong một toàn cung điện, có một thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần. Nàng có làn da trắng như tuyết, môi đỏ như máu, và tóc đen như mực.
Thiếu nữ đang say giấc nồng, phân nửa khuôn mặt lười biếng mà chôn dưới gối chỉ hé mở gò má thanh tú. Dù vậy nhưng cẳng chân xinh đẹp lộ ra bên ngoài khiến người ta không nhịn được mà nhìn trộm. Cánh bướm nơi khóe mắt run run, để lộ ra một cặp mắt diễm lệ. Cũng bởi vừa thức giấc mà hơi nước vẫn chưa kịp tan đi. Đôi mắt ấy liễm liễm như làn nước mùa thu, đẹp không sao tả xiết.
"Người đâu!" Giọng nói nàng mang theo mềm mại, lại như làm nũng, quả thực mới mê người làm sao. Nữ hầu bước vào, nàng ta trong thoáng chốc như bị mê hoặc, không chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào thiếu nữ. Nhưng khi chạm vào đôi mắt xinh đẹp kia, cả cơ thể nàng ta không khỏi rùng mình, căng cứng lại, nàng vội cúi đầu cung kính.
Với tất cả những kẻ hầu ở đây người trước mắt nàng ta quả thực đáng sợ hơn cả quỷ thần.
"Vâng, thưa hoàng hậu."
"Thay đồ cho ta."
Kế hoàng hậu- Amber Mancini 16 tuổi. Vị hoàng hậu trẻ nhất trong lịch sử của đế quốc Vialan, vào cung và trở thành hoàng hậu năm 14 tuổi. Nàng ta sinh ra là đích nữ của dòng dõi quý tộc cao quý. Sau lại được gả vào hoàng gia vừa lúc cập kê trở thành hoàng hậu. Với vẻ ngoài xinh đẹp và sự hậu thuẫn của gia tộc đằng sau, nàng ta nhận được sự sủng ái của nhà vua. Cậy sủng mà kiêu, nàng ta càng thêm không ngần ngại hiển lộ bản chất xấu xa, độc ác của mình. Từ bắt nạt cung phi, hãm hại quý tộc đến hành hạ nô lệ, không việc xấu nào nàng ta chưa làm. "
Một cái bình hoa di động ngu ngốc", "Một mụ phù thủy độc ác", "Hoàng hậu xấu xa", "Họa quốc yêu cơ" Tất cả hoàng cung, thậm chí là cả vương quốc đều lan truyền tiếng xấu của nàng. Thậm chí đã từng có đại thần không kìm được trước sự lộng hành của nàng ta mà dâng tấu muốn nhà vua phế hậu. Thế nhưng nhà vua lại vô cùng giận dữ, đòi chém đầu viên đại thần kia. Đã có 18 vị quan triều đình bị xử tử vì nàng ta. Vậy là danh tiếng không mấy tốt đẹp của hoàng hậu đã xấu lại còn xấu hơn, loan xa ra cả những vương quốc xa gần.
Thế nhưng, như dẹp bỏ tất cả những lời lẽ đó nàng ta chẳng hề hấn gì, hàng ngày vẫn sung sướng tận hưởng, chìm đắm trong ngọc ngà châu báu, sơn hào hải vị và những thú vui xa xỉ. Cung điện hoàng hậu được lát bằng đá cẩm thạch, bàn ghế đều được đúc từ giống gỗ được lấy từ cấm lâm, mỗi đồ vật trang trí đều đáng giá ngàn vàng. Đặc biệt là chiếc giường to lớn với trang trí xa hoa với hàng nghìn viên kim cương. Quả là bại hoại!
Sau khi trang điểm và dùng bữa sáng, hoàng hậu men theo lối, đi tìm thú vui duy nhất của mình- Danielle, nàng bạch tuyết xinh đẹp, công chúa của đế quốc Vialan này. Là con gái duy nhất của hoàng đế, cuộc sống của Danielle đáng lẽ phải chìm ngập trong nhung lụa nhưng không!
Mẹ kế của nàng- Amber Mancini. Nhỏ hơn nàng đến 2 tuổi nhưng lại tàn độc đến mức không những cướp đi hết đồ vật của nàng, kể cả chiếc vòng tay duy nhất mẹ nàng để lại, hoàng hậu bắt nàng sống trong một căn hầm ngầm u ám, ẩm thấp. Hàng ngày Danielle phải làm việc cực nhọc, không việc gì chưa làm. Giặt quần áo, nấu cơm, lau dọn, bổ củi, gánh nước.. Thậm chí nàng ta còn vũ nhục bằng cách ép Danielle phải rửa chân cho mình mỗi tối.
Dù vậy, hàng ngày Bạch Tuyết vẫn luôn mỉm cười, đôi mắt thuần khiết như một đóa sen trắng, nở rộ giữa trốn bún lầy dơ bẩn. Làn da dù phải làm việc vất vả vẫn trắng nõn nà. Khuôn xinh đẹp đến mức mà người như hoàng hậu cũng ganh ghét đến đỏ mắt.
"Chà chà, Danielle xinh đẹp của ta. Sao con lại phải làm những việc này nhỉ? Tội nghiệp cho khuôn mặt này quá!" Hoàng hậu phất chiếc quạt trong tay, đôi mắt mở to như nhìn thấy truyện đáng kinh ngạc gì, phù hoa nói. Danielle không mở miệng, nàng chỉ im lặng, tiếp tục cúi đầu giặt đồ, coi như không thấy sự tồn tại của hoàng hậu. Hoàng hậu tức giận, nàng ta cảm thấy mình đang trở thành một trò hề.
"Chậc. Nhưng có vẻ như con rất thích công việc này của mình. Giặt chỗ quần áo này quả thật rất say mê. Người làm mẹ như ta quả thực có chút vui vẻ. Người đâu, lấy chỗ quân áo ta vùa thay ném xuống dưới đây cho đứa con gái nhỏ của ta." Hoảng hậu lấy chiếc quạt nhỏ trên tay che miệng, sau đó nói. Người hầu không khỏi trợn to mắt, đôi mắt tràn đầy căm phẫn.
Lần này Danielle ngẩng đầu lên. Đó là một vẻ đẹp phi giới tính. Nếu ví hoàng hậu như một đóa hồng lửa đỏ lại nhiều gai thì nàng chính là hiện thân của tuyết liên trên đỉnh núi cao, nhưng đôi mắt của nàng lúc nào cũng mang ý cười. Ánh sáng ban mai chiếu lên người nàng. Nàng đẹp và tinh khiết như một thiên sứ lạc dưới chốn trần gian. Nụ cười ấy xinh đẹp và thánh thiện đến mức soi sáng được những dơ bẩn, xấu xí sâu bên trong hoàng hậu. Lại là ánh nhìn này! Hoàng hậu tức giận đến điên người, nàng ta chán ghét ánh mắt này. Trong mắt của nàng ta dường như chỉ coi nàng như một đứa trẻ đang vô cớ gây rối. Hoàng hậu bực bội trở về, lần nào cũng kết thúc như vậy. Nhưng nàng ta vẫn không chán mà duy trì việc đi tìm sự bực bội.
Chỉ là nàng không thấy được đôi mắt của Danielle vẫn không rời đến khi đoàn người đã hoàn toàn biến mất. Cũng không thấy được, Danielle cầm lấy tấm áo của nàng kéo gần vào chóp mũi, chậm rãi ngửi. Đôi mắt của "nàng" không còn trong sáng mà bị phủ kín bởi bóng tối.
Về đến cung điện của mình, hoàng hậu tức giận đóng sầm cửa lại, không cho ai bước vào. Biểu cảm khó chịu trên gương mặt cũng ngay lập tức biến mất "Hệ thống, tôi diễn thế nào?" Amber nằm lên giường lăn qua lăn lại, trong đầu hỏi hệ thống.
"Quá xuất sắc! Tuyệt vời, không từ nào có thể diễn tả." Hệ thống vội vàng vuốt mông ngựa. Nhưng trong lòng nó đang âm thầm phỉ nhổ.
Kí chủ của nó quả thực diễn rất tệ. Nếu không phải ở đây là thế giới đầu tiên, NPC đều bị mặc định suy nghĩ và tính cách thì nàng sớm đã bị kẻ khác lật tẩy.
Nhưng trách làm sao bây giờ, hệ thống chỉ có thể thở dài. Giá như ban đầu nó không bị mỡ heo che tâm, bị vẻ ngoài đẹp đẽ kia mê hoặc thì đã khác rồi. Bây giờ phóng lao thì đành phải theo lao.
Amber mỉm cười sung sướng. Nàng lăn lộn, bắt đầu suy tính tương lai của mình. Nếu mọi thứ cứ suôn sẻ thì hủ nghĩa độc thân ăn chơi nhiều tiền của nàng sẽ sớm thành hiện thực.
Nàng là thực tập sinh của cục quản lí thời không. Gần đây, cục quản lí thời không đói kém quá! Các thế giới liên tục tan vỡ khiến cho một thực tập viên mãi chưa tốt nghiệp là nàng phải lên trình diện. Mỗi câu chuyện được tác giả viết ra sẽ trở thành một thế giới. Nhiệm vụ của nàng rất đơn giản. Đó chính là trở thành các nhân vật phụ trong đó, có thể là người qua đường giáp hoặc nữ phụ độc ác. Nhiệm vụ của nàng chính là chạy hết cốt chuyện.
Đây là nhiệm vụ đầu tiên của nàng. Vì vậy sẽ nhận được sự trợ giúp của hệ thống.
Nhưng từ những nhiệm vụ sau, hệ thống sẽ không xuất hiện nữa. Nhưng nàng cũng không cảm thấy có vấn đề gì. Như tiến độ hiện tại của nhiệm vụ này, nàng cũng tự tin phần nào việc mình có thể hoàn thành nhiệm vụ một mình.