Amber ngáp một cái. Bên ngoài trời đang đổ mưa. Sấm chớp liên hồi. Amber kiểm tra lại cửa phòng một lần nữa, khóa kĩ nàng mới dám yên giấc. Dù có sự đảm bảo của hệ thống nhưng nàng vẫn tin chính mình hơn.
Nếu không phải một lần nàng bị tên hoàng tử ngựa giống kia tập kích lúc nửa đêm thì nàng đã không cẩn thận đến thế. Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.
Nhớ đến việc đó, Amber không khỏi nghĩ mà sợ.
May mắn hệ thống nhắc nhở mà nàng có đề phòng nên mới có thể toàn thân mà lui.
Nàng đang rất cố gắng bảo vệ bản thân khỏi ngựa giống và hậu cung của hắn. Hiển nhiên Philip chính là tên ngựa giống đó.
Ban ngày phải đấu trí đấu dũng với các tiểu lão bà của hắn, ban đêm lại phải phòng hắn tập kích. Amber có chút mệt mỏi. Nếu không phải hệ thống ngăn cản, nàng không được ra tay trực tiếp với nhân vật chủ tuyến thì nàng sớm đã nhặt lấy một con dao mà hủy đi công cụ gây án của tên kia.
Amber đặt lưng xuống giường. Cả cơ thể đều kêu gào nàng phải nhắm mắt lại đi ngủ.
Trên chiếc giường mềm mại, nàng thoải mái mà duỗi người, kéo lên chăn, nhắm mắt lại.
Bên ngoài, sấm sét xé ngang làm sáng cả một vùng trời.
Nhưng Amber chưa kịp chìm vào giấc ngủ sâu, chiếc chăn bông ấm áp bị kéo xuống.
Nàng một lần nữa kéo lên chăn.
Chăn lại bị kéo xuống.
Nàng có chút mất bình tĩnh kéo lên chăn.
Thêm lần nữa chăn bị kéo xuống.
Nàng bạo lực kéo chăn.
Chăn bị giật phăng đi ném xuống dưới. Lần này thì nàng lần mò mãi cũng không chạm đến chăn.
Nghiêm trọng ảnh hưởng đến chất lượng giấc ngủ khiến Amber bực bội mở to mắt, bật dậy. Nhưng cảnh kinh hoàng trước mắt khiến lại sững người.
Chúa thần thiên địa ơi!
Nàng ôm lấy trái tim nhỏ bé yếu ớt bị dọa sợ của mình.
Trước mặt nàng là khuôn mặt tối tăm, đôi mắt che kín tơ máu, đầy sát khí. Ánh sáng sấm sét bên ngoài chiếu vào lúc này. Đối diện nàng như ác quỷ dưới địa ngục tìm đến đòi mạng. Nhưng người tới không phải ác quỷ, đúng là Danielle!
"Hệ thống!" Nàng không khỏi nghiến răng nhưng hệ thống không trả lởi.
Quả thật nó luôn biết offline đúng lúc!
"Dani.. nielle." Giọng nói của Amber run rẩy, quỷ mới biết nàng sợ thế nào.
"Amber." Hắn nghiến răng nghiến lợi như hận không thể nghiền nát người trước mặt. Không gặp được nàng, hắn chính là không ăn không ngủ. Ngược lại, nàng chính là vô tâm vô phổi, khuôn mặt hồng nhuận mềm mại mà tung tăng rạo chơi, mỉm cười với nam nhân khác.
Hắn sắp điên rồi, nhưng chưa kịp đợi hắn tính toán thì người trước mắt đã lã chã trực khóc.
Amber ôm lấy hắn, nước mắt thi nhau như không cần tiền mà rớt xuống. Cả người yếu ớt đến đáng thương.
Danielle có thích ứng không kịp. Người nổ giận không nên là hắn ư?
Cuối cùng vẫn là hắn chịu thua trước. Danielle đành bất lực ôm lấy nàng vỗ về.
"Tại ngươi.. Tất cả là tại ngươi.." Amber dùng sức đánh lên người hắn nhưng bởi vì sức lực không đủ, chỉ như tình nhân hờn dỗi.
"Là tại ta.. là tại ta không sớm tìm tới nàng." Danielle ôm lấy nàng, đặt nàng ngồi lên đùi hắn, dịu dàng lau nước mắt trên má nàng.
"Tên Philip kia bắt cóc ta, muốn ta trở thành tiểu lão bà của hắn!" Amber như hài tử tìm được chỗ dựa mà tố cáo. Một cái hùng hài tử, cái miệng nhỏ không ngừng nói.
"Là hắn sai. Băm nát hắn."
Trong khoảnh khắc, Amber có chút diễn không nổi. Băm nát..
Nhưng chưa kịp để Danielle phát hiện, nàng lại càng nhập tâm hơn nữa.
Danielle ôn nhu nâng niu tiểu tâm can của mình. Nghiêm túc lắng nghe nàng tố cáo. Hắn hưởng thụ cảm giác trở thành chỗ dựa của nàng. Thích nàng dựa vào hắn.
Hắn đặc biệt thích nàng, thích nàng vô tâm vô phổi, thích nàng kiêu ngạo, ích kỉ lại ngốc nghếch.
Kể từ lần đầu nàng hất cằm sai khiến, hắn đã yêu chết cái dáng vẻ này.
"Tiểu lão bà của hắn ăn hiếp ta. Hắn bắt giam ta, muốn ta làm tình nhân của hắn. Hắn không cho ta làm hoàng hậu!" Nàng oán giận nói.
"Nàng muốn làm hoàng hậu của hắn?" Danielle nhanh chóng bắt được trọng tâm, một tay bỗng gia tăng lực độ, siết chặt eo nhỏ của nàng.
"Ngươi hung ta! Ngươi dám hung ta!" Amber mang theo không thể tin tưởng nhìn Danielle, nước mắt lại ồ ạt tràn ra, lên án nhìn hắn.
Danielle vội buông tay, tiếp tục dỗ dành. Hắn chính là không dám phát giận.
Tiểu kiều kiều là để yêu thương..
"Ta sai, là lỗi của ta."
Danielle thương tiếc mà hôn lấy những giọt nước mắt của nàng. Sau đó ngậm lấy môi nàng.
Amber ngẩn người, trong phút chốc cũng quên khóc. Khuôn mặt nàng dại ra mà nhìn hắn.
Danielle bật cười, lau sạch nước mắt trên mặt. Trịnh trọng mà chạm môi lên mu bàn tay của nàng.
"Hình như ta có chút thích ngươi, tiểu bạch tuyết." Nàng chợt nghiêm túc nhìn hắn, đôi mắt trong sáng không có chút e lệ nào của một thiếu nữ.
Nàng chính là dùng giọng điệu bằng phẳng này để nói ra những lời đường mật.
Lần này đến lượt Danielle ngẩn người, hắn không ngờ lại nghe được những lời này từ nàng.
Sau kinh ngạc chính là mừng như điên. Hắn cao hứng ôm lấy nàng.
"Ta có chút nhớ ngươi." Nàng rúc đầu vào trong ngực hắn, thủ thỉ.
Trái tim sắt đá của Danielle như bị tan chảy, hắn cứ đơn giản như vậy bị nàng hống cho cao hứng. Cũng quên hoàn toàn ban đầu tại sao tức giận.
"Làm sao ngươi vào được đây?" Amber nghi hoặc hỏi hắn.
Hệ thống đã cho nàng xem bản đồ của cung điện. Nhưng quả thực không thể thách thức con người mù phương hướng như nàng có thể xem hiểu. Một đường thẳng cũng có thể khiến nàng lạc hướng mà không cần nhắc đến việc xem hiểu bản đồ. Đó quả thực là một khái niệm xa xỉ.
Vậy nên tên hoàng tử kia mỗi lần nàng đi rạo đều không tìm thấy, còn tưởng nàng bỏ trốn, vội tăng thêm canh gác. Thực chất hắn không biết nàng là.. đi lạc!
Hệ thống tại sao không nhắc nàng ư?
Lần một lần hai, hệ thống còn có lòng tốt nhắc nhở nhưng sau quá nhiều lần nó cũng phải bất lực.
Tại sao thế giới tạo ra la bàn lại còn phải tạo ra kí chủ của nó?