Trận đấu kết thúc, đội của Sở Hàn chiến thắng với tỉ số áp đảo. Bên ngoài vang lên những tiếng hò reo kinh trời.
Dù đoán chắc Sở Hàn sẽ chiến thắng nhưng Bạch Nhu Uyển không khỏi có chút cao hứng quá mức. Nàng vui vẻ chạy đến chỗ nghỉ của bọn hắn, tay mang theo hai chai nước.
Đây chính là việc thường ngày của nàng. Chỉ cần Sở Hàn thi đấu thì nàng sẽ mang nước cho hắn. Hôm nay cũng không ngoại lệ.
Nhưng điều Bạch Nhu Uyển lại không ngờ được có một trình giảo kim nhảy ra giữa đường.
Thiếu niên dùng khăn lau mặt, trước mặt hắn, một thiếu nữ xinh đẹp đang ngại ngùng cầm lấy chai nước đưa cho hắn. Ánh mắt trời chiếu rọi khiến cảnh ấy như đẹp như một bức tranh trữ tình, tràn ngập hơi thở thanh xuân.
Thiếu niên đó là Sở Hàn, nhưng thiếu nữ xinh đẹp kia lại không phải Bạch Nhu Uyển!
Kẻ đó là Trịnh Tiểu Mộng, kẻ thù truyền kiếp của nàng.
Danh môn tiểu thư ở đế đô này có thể nhắc đến hai người, một là Bạch Nhu Uyển, hai chính là Trịnh Tiểu Kiều. Không chỉ tuổi tác giống nhau, gia thế cũng tương tự, đều là đỉnh lưu thế gia. Người thì rực rỡ như lửa, kiều diễm kiêu ngạo, kẻ lại như một đóa bạch liên ôn nhu, xinh đẹp. Nhưng hai vị đại tiểu thư này quan hệ chính là như nước với lửa, không đội trời chung, tương sinh tương khắc.
Bạch Như Uyển khinh thường Trịnh Tiểu Kiều là một cái điều hòa phẩm, sống giả tạo.
Trịnh Tiểu Kiều thì xem Bạch Nhu Uyển là một cái bình hoa di động, ngu ngốc, kiêu ngạo.
Nhưng thứ châm lửa mâu thuẫn giữa hai người chính là cùng thích Sở Hàn. Nữ sinh vốn dĩ đã nảy sinh nhiều vấn đề, nay lại thích chung một người. Kẻ thù nhìn nhau chính là đỏ con mắt.
"Trịnh Tiểu Kiều!" Bạch Nhu Uyển mang theo cơn thịnh nộ đi đến, đôi mắt nàng nhìn chằm chằm vào chai nước trên tay Trịnh Tiểu Kiều như nhìn thấy thứ gì ghê gớm.
"Bạch Nhu Uyển." Trịnh đại tiểu thư cũng không cảm thấy bị bắt gian mà chột dạ, tay thậm chí cũng không thu lại, vẫn đang chờ đợi Sở Hàn nhận lấy chai nước.
Bạch Nhu Uyển dường như còn cảm thấy Trịnh Tiểu kiều đang giễu cợt nhìn mình. Ánh mắt như muốn nói, ngươi nhìn xem, Sở Hàn sẽ nhận đồ của ta.
Hai người mắt nhìn nhau, không ai nhường ai, hiện trường như lâm vào nước sôi lửa bỏng. Không khí xung quanh cũng im lặng.
Hai người này đều không dễ chọc, đắc tội ai cũng nguy hiểm nên kẻ khác chỉ có thể tránh đi mũi nhọn để không bị dính tai ương. Tất nhiên vẫn ngoại trừ một người.
Trịnh Tiểu Kiều thấy một bóng dáng cứ thế lướt qua.
Sở Hàn không tiếp nước trong tay Trịnh Tiểu Kiều, ngược lại đi đến chỗ của Bạch Nhu Uyển, lấy nước từ tay nàng vặn ra uống.
Bàn tay như vô tình cọ vào lòng bàn tay nàng, hành động vô cùng tự nhiên.
Liền mạch lưu Loát.
Hành động của Sở Hàn khiến tất cả những người khác không ngờ đến, kể cả bản thân Bạch Nhu Uyển.
"Sở.. Hàn?" Nàng ngơ ngẩn, kinh hỉ đến quá nhanh khiến nàng thiếu chút nữa cắn mình đầu lưỡi. Thậm chí vì không phản ứng kịp mà đôi mắt mở to.
Thật sự không thể trách bản thân nàng phản ứng thái quá, Sở Hàn bình thường quả thực rất ít khi chủ động lại gần nàng.
Bạch Nhu Uyển vui sướng đến không được.
Ngay lập tức nàng dương dương tự đắc nhìn Trịnh Tiểu Kiều, kiêu ngạo như muốn nói Sở Hàn chính là nhận nước của ta.
Trịnh Tiều Kiều ban đầu cũng ngây ngẩn, nàng ta cũng bị hành động của Sở Hàn kinh đến. Nhìn đến Bạch Nhu Uyển kiêu ngạo, không kìm được mà khó chịu.
Nhưng nàng ta không đầu óc ngu ngơ như Bạch Nhu Uyển, nàng ta có thể minh bạch được ngầm ý của Sở Hàn. Đây là muốn tuyên bố quyền chiếm hữu ư?
Trịnh Tiểu Kiều không khỏi không cam lòng. Nàng ta tự tin bản thân so với Bạch Nhu Uyển thông minh nhiều. Nàng ta càng xứng đáng với vị trí vị hôn thê của Sở Hàn, trở thành nữ chủ nhân tương lai của Sở gia.
Nàng ta vẫn luôn cho rằng chỉ cần Sở Hàn vẫn không công nhận thì Bạch Nhu Uyển có nhảy nhót bao nhiêu cũng trở thành công cốc, và rằng nàng ta có thể nhân sơ hở để thay thế vị trí kia, nhưng bây giờ..
Trịnh Tiểu Kiều bực bội mà cắn môi đến xuất huyết.
Trước cái nhìn khiêu khích của Bạch Nhu Uyển, nàng ta lại là kẻ phải cúi đầu.
Trịnh Tiểu Kiều quẫn bách mà bỏ đi.
Nhìn bóng dáng Trịnh Tiểu Kiều chật vật chạy trốn, Bạch Nhu Uyển cảm thấy vô cùng vui sướng.
Đấu với nàng, nàng ta mới không có cửa!
"Vui thế ư?"
Giọng nói của người bên cạnh vang lên khiến Bạch Nhu Uyển lấy lại tinh thần.
Thì ra Sở Hàn lại mang theo ý cười nhìn nàng.
Bạch Nhu Uyển không khỏi có chút xấu hổ, nhưng nàng ta mới không yếu thế trước mặt người khác.
"Tất nhiên rồi! Ngươi là của ta." Nàng như một con khổng tước kiêu ngạo mà xòe đuôi, nhưng hai má không kìm được mà phủ phấn.
"Của ngươi?" Sở Hàn nhướng mày, thân mình hơi khom, cúi đầu nhìn nàng.
Lần đầu tiên, Bạch Nhu Uyển mới thấy được sự khác biệt chiều cao giữa nàng và hắn. Rõ ràng Bạch Nhu Uyển không thấp, nàng cao một mét sáu năm, so với nữ sinh đã là dáng người tinh tế, cao gầy. Nhưng so với nam sinh, đặc biệt là Sở Hàn cao một mét chín thì lại chẳng thấm vào đâu, nàng chỉ cao đến vai hắn.