Editor: Mặc Đình Phong
Truyện chỉ đăng trên wattpad EditMacDinhPhong
Chương 2
[Cái này là chuyện của ngươi, không phải việc của bổn hệ thống, bằng không bổn hệ thống trói định ngươi làm công lược giả làm cái gì.] Thanh âm hệ thống tiếp tục vang lên, ngữ khí nhuyễn manh tỏ vẻ nghiêm túc.
Điều hệ thống nói quá có đạo lý làm nàng không có cách nào phản bác lại được.
[Công lược giả, chẳng lẽ ngươi không nghĩ đến việc sống lại sao? Không nghĩ đến việc đảm nhiệm chức vụ tổng giám đốc, gả cho đại tổng tài, làm hào môn phú thái thái, từ đây đi lên đỉnh cao nhân sinh sao?]
Hệ thống ngươi còn xem tiểu thuyết ngôn tình? ('◉⌓◉')
"Này, đoạn lời nói của ngươi như thế nào ta lại có cảm giác có chút quen thuộc a." Hạ Vân Khởi từ khi gặp được hệ thống liền không có lúc nào là không ở trạng thái 囧.
[Đoạn lời nói đấy ta lấy ở quyển tiểu thuyết ngươi viết bỏ dở giữa đường《 Nghịch tập bá đạo nam thần: Có bản lĩnh đừng yêu ta 》, nội dung chương 36.]
Hạ Vân Khởi nàng quả thực là tức đến hộc máu.
"Hệ thống 001, ngươi có thể hay không đừng tùy tiện đọc suy nghĩ của ta, ngươi như thế là đang xâm phạm quyền riêng tư của ta."
[Đương nhiên không thể, ngươi cùng bổn hệ thống cùng chung một đại não, nga, đã quên nói, ngươi quyền hạn quá thấp, không thể đọc được suy nghĩ của bổn hệ thống.]
Rõ ràng thanh âm hệ thống là nhuyễn manh, thế nhưng Hạ Vân Khởi nàng lại có cảm giác được bản chất phúc hắc của hệ thống.
"Hệ thống 001, ý của ngươi là chỉ cần ta có quyền hạn cao liền có thể đọc được suy nghĩ của hệ thống ngươi?"
Hạ Vân Khởi chớp chớp đôi mắt, vẻ mặt đầy hưng phấn, hóa ra nàng cũng có thể đọc được suy nghĩ của hệ thống a.
[Không, đương nhiên không thể.]
Phốc! Vậy ngươi nói cái rắm! Hại nàng cao hứng một hồi. (╥_╥)
[Vậy hiện tại bổn hệ thống nói cho ngươi biết một ít sự tình, kiểu như công lược.]
Hệ thống ho nhẹ hai tiếng, thanh âm nhuyễn manh đáng yêu, Hạ Vân Khởi nàng chăm chú nghe.
"Ngài nói ngài nói, bổn bảo bảo nghe."
"[Cái gọi là công lược nam thần, chính là làm nam thần yêu ngươi, yêu đến mức không thể tự kiềm chế chính bản thân mình. Điểm hảo cảm của nam thần đối với ngươi đạt tới mức 100 thì được cho là hoàn thành nhiệm vụ.]
Hạ Vân Khởi gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu, nhưng mà yêu đến mức không thể tự kiềm chế chính bản thân mình là cái quỷ gì?
[Điểm hảo cảm 0 đại biểu cho người xa lạ, 1-20 đại biểu cho người có ấn tượng, 21--50 cho quan hệ bằng hữu bình thường, 51-60 có cảm giác thích, 61-80 chính là thích nhiều, 81-99 chính là yêu, 100 chính là yêu đến chết không phai.]
Hạ Vân Khởi tiếp tục gật đầu, nghe thì cỏ vẽ cảm giác công lược là chuyện rất đơn giản nhưng cũng không biết khi làm nhiệm vụ thì sẽ như thế nào.
"Ta đã biết, nhưng mà ta phải làm như thế nào để nhận diện được nam thần để công lược, hơn nữa...... Ta đã chết thật rồi ư?"
[Nguyên nhân chính là vì ngươi đã chết, bổn hệ thống mới trói định được ngươi.]
Hạ Vân Khởi "......"
"Ngươi nói như vậy, ta thật sự một chút cũng không cảm thấy cao hứng."
[Ngươi cao hứng hay không không có quan hệ với ta, về phần nhận diện nam thần khi ngươi làm nhiệm vụ tự khắc ngươi sẽ biết, không cần kích động.]
Nàng lúc nào kích động, hệ thống ngươi thật giống như mắt mù!
[Không cần phỉ báng bổn hệ thống, bằng không ta sẽ đưa ngươi đi đến vị diện nam thần hắc hóa.] Tuy rằng hệ thống ngữ khí nghiêm túc, nhưng mà thanh âm nhuyễn manh kia khi nghe lại có cảm giác phản manh kém.
Hạ Vân Khởi cười hắc hắc lấy lòng nói "Không muốn không muốn, hệ thống 001 đừng nóng giận ta nga."
[Hừ!] Hệ thống ngạo kiều hừ một tiếng, sau đó Hạ Vân Khởi liền lâm vào bên trong hỗn độn.
Đầu tiên nàng có cảm giác mê mang, về sau liền trực tiếp mất đi ý thức.
Nếu lúc ấy nàng có thể được, nàng đại khái sẽ nói một câu: Má nó! Trước khi động thủ có thể hay không chào hỏi một cái trước! Không nói một tiếng đã động thủ, bảo bảo sẽ đau tim a.
────────────────────────────────
囧 (Quýnh): là một chữ Hán, nghĩa đen là "cửa sổ có hoa văn". Kể từ năm 2008, nó đã trở thành một hiện tượng mạng và được sử dụng rộng rãi để thể hiện sự bối rối và u ám, vì sự tương đồng của ký tự này với một nét mặt buồn bã.