Dừng lại một lúc, cô gái khẽ cong lên một nụ cười phấn khích. Bàn tay nhỏ mon men lần xuống dưới eo, lấy ra một khẩu súng nhỏ. Nữ nhân vuốt gọn lại tóc, phấn khích nói:
- Phấn chấn lên để còn đón khách chứ?
"Pằng!"
Viên đạn bạc từ khẩu súng ngắn trong tay nữ nhân được bắn ra, va chạm với tấm kính trong suốt phía xa. Tấm kính dày nhanh chóng xuất hiện lên một loạt các vết nứt, sau cùng là vỡ vụn.
"Xoảng."
Tiếng động và hành vi kì lạ của Quân Dao không khỏi khiến năm người còn lại cứng đờ. Có trời mới hiểu bây giờ bọn họ sốc thế nào.
Minh Nhạc là người kĩ tính, cũng tương đối biết cách nhìn người. Tính khí Quân Dao ngang ngược ra sao cô cũng đều hay, chỉ là đối với hành động này vẫn là đầy nghi hoặc.
Minh Nhạc chậm rãi lùi về sau, hỏi khẽ:
- Ý con là sao?
Quân Dao không hề đáp lại. Cô yên lặng nhìn về tấm kính đã vỡ, lắng tai nghe.
- Mọi người lấy súng ra đi.
Minh Viễn tuy ngơ ngác nhưng vẫn ngoan ngoãn lấy súng ra. Hắn đột nhiên lại như hiểu ra gì đó mà cười mỉm.
Tâm Liên không giỏi trong lĩnh vực thực chiến nên vốn chẳng nắm được tình thế hiện tại. Cô cầm chắc cây súng trong tay, lui về cố thủ dưới bàn sắt, thắc mắc:
- Này Quân Dao, thế này là thế nào?
- Nằm xuống!
Quân Dao hét lên.
Lời này vừa mới dứt, các tấm kính còn lại nhanh chóng bị đạp cho vỡ vụn. Qua những khung cửa trống, hơn hai mươi tên cầm súng và hàng chục những viên đạn khác bay đến, xung quanh khắp nơi đều là khói bụi.
- Chết tiệt, mùi thuốc súng nặng quá!
Mắt Đỏ cáu đến chửi thề. Ngay sau đó, anh khom người dậy, một vòng hoàn hảo xoay người đến phía sau ghế sô pha.
"Đoàng, đoàng, đoàng."
Ba viên đạn đỏ từ nòng súng của Phong Cẩn bay ra, ghim chặt vào thân hình cao to của ba tên bịt mặt.
Cho dù làn khói mờ đã khiến tầm nhìn bị hạn chế, bọn họ ai cũng đều có thể thấy rõ ba tên kia ban đầu là giật nảy mình, giây sau đã quằn quại rồi phun ra một bụm máu, cuối cùng là đón nhận cái ch.ết.
Quân Dao nheo mắt nhìn một màn này, không khỏi xuýt xoa:
- Quả đúng là chuyên gia dùng độc. Không hề tầm thường!
Thấy đồng đội đã ra tay, Tâm Liên tất nhiên cũng không thể yếu thế. Cô ném khẩu súng ngắn trong tay cho Mắt Đỏ rồi lấy từ hộc bàn sắt ra một khẩu súng ngắm.
Nữ nhân liếm liếm khoé môi, nói nhỏ:
- Ngắm bắn, lên nòng và...
"Đoàng, đoàng, đoàng..."
Một cơn mưa đạn xẹt qua đám người đồ đen, trong một vài giây ngắn ngủi đã dễ dàng cướp đi sinh mạ.ng của bảy tên xấu số.
Quân Dao khoang tay nhìn dáng vẻ ăn mừng của Tâm Liên, nâng lên một nụ cười.
Bây giờ cô được chiêm ngưỡng rồi.
Chiêm ngưỡng cách làm việc của Bộ Tứ.
Quân Dao lấy từ không gian ra một món đồ chơi hình quả bóng. Cô không hề sợ hãi mà đứng thẳng dậy, hét lớn:
- Lêu lêu mấy tên đần.
Mười tên còn sống sau khi xác định được vị trí của cô liền lao đến. Chớp thấy thời cơ đến gần, cô gái vung mạnh tay, quả bóng đồ chơi theo đó một mạch đáp xuống chân bọn sát thủ.
Đợi đến khi đám người kia nhận ra thì cũng đã quá muộn. Quả bóng đồ chơi nảy lên mấy lần, kêu mấy tiếng "tít" giòn giã rồi bùm! Một làn khói màu xanh toả ra, nuốt trọn lấy mười tên cao lớn. Bọn chúng muốn hét lên cũng không thể. Sau cùng, khi làn khói tan đi, mấy tên cao to béo thịt chỉ còn là cái x.á.c khô.
Minh Viễn, Tâm Liên, Minh Nhạc, Phong Cẩn và Sếu Đầu Đỏ trơ mắt đần người nhìn nữ nhân ở cách đó không xa, thầm nuốt một ngụm nước bọt.
Quân Dao ngược lại không thèm quan tâm đến biểu cảm của mấy người kia. Cô bước đến cầm lên quả bóng nọ, nhét vào trong túi áo.
- Dọn dẹp nhanh lên đi. Tuy Tứ Tôn được công nhận là tổ chức chống tội phạm rồi nhưng lần này động tĩnh lớn như vậy, sợ là sẽ kinh động đến cảnh sát.
Sếu Đầu Đỏ nhấc điện thoại lên, gọi cho ai đó rồi tắt máy đi. Anh ta quay qua nhìn Quân Dao, thưa:
- Một lát nữa người sẽ đến.
Phong Cẩn ném súng sang một bên, nằn ườn lên ghế sô pha, nhàn nhạt nói:
- Mà cũng không ngờ chị dâu lại có món đồ chơi khủng bố như vậy.
Sếu Đầu Đỏ tuy có chút không ưa Quân Dao nhưng quả thực thứ đồ chơi kia quá khủng bố. Anh ta thầm gật đầu, đồng tình với Mắt Đỏ.
Minh Viễn nhìn Quân Dao một lát rồi đứng dậy, nói:
- Có lẽ bọn Ngục Câm đánh hơi ra gì đó rồi. Ta đẩy nhanh kế hoạch đi.
Lời của Minh Viễn vừa phát ra đã khiến Bộ Tứ im như thóc. Bọn họ mở to mắt, dường như không tin vào thứ mình vừa nghe.
- Thiếu chủ! Ngài đùa sao? Thật sự kế hoạch kia là quá nguy hiểm!
Mắt Đỏ cũng từ từ ngồi dậy, tiến lại gần Minh Viễn, giơ tay nói:
- Thiếu chủ, tôi đồng ý với Tâm Liên.
Mặc cho Tâm Liên và Mắt Đỏ phản bác lại kịch liệt, Minh Viễn vẫn chỉ chậm rãi quay người rời đi. Trước khi khuất bóng chỉ để lại một câu nói:
- Ta tin tưởng vào quyết định của Quân Dao.