Quân Dao nhàn nhạt nói với Tiêu San, đoạn lại quay ra nhìn về phía đôi nam nữ, nghiêng người ngây ngô hỏi.
- Ý anh là không ngờ tôi lại là loại người xinh đẹp đến vậy hả?
Tạ Tấn Khang:...
Lục Trà:...
Tiêu San:...
Mọi người:...
Hệ Thống: Kí chủ nhà nó có bệnh, mọi người thông cảm.
- Cô còn nói nữa sao? Có tin tôi hủy hôn không hả?
Quân Dao nghe Tạ Tấn Khang nói xong mắt sáng rực lên, khuôn mặt vô cùng phấn khởi.
- Hủy đi, tôi cũng đang định hủy. Anh muốn hủy thì tôi xin cảm ơn, đỡ tốn sức.
Lời vừa dứt, cả căn phòng ồ lên đầy kinh ngạc. Riêng Tạ Tấn Khang đã ngạc nhiên đến há hốc mồm. Anh thực sự không nghĩ rằng nữ nhân kia lại đồng ý. Nếu như là mọi lần, chắc chắn cô sẽ khóc lóc ỉ ôi cầu xin anh đừng hủy hôn, lần này liền trực tiếp cảm ơn vì anh hủy hôn? Có chút không bình thường.
- Cô nói gì hả?
- Không nghe thấy sao, cô ấy nói là hủy hôn đi.
Tiếng nói cất lên, cả căn tin rơi vào im lặng. Từ xa, một bóng người bước đến. Hắn ta tay đút túi áo bày ra dáng vẻ bất cần, trên mặt còn dính một cái băng keo cá nhân.
Tạ Tấn Khang nhìn thấy người vừa bước đến thì liền câm nín, mặt lại một lần nữa hoá đá.
Cô nhìn thấy vẻ mặt cứng đờ của anh ta không nhịn được mà nhếch miệng một cái, khinh khỉnh hỏi thăm.
- Ồ, sao Tạ thiếu không hỏi xem nữ nhân của anh bị gì mà ôm tay suốt thế?
Tạ Tấn Khang giật mình nhìn về Lục Trà đang ở trong lòng mình, xót xa.
- Cậu bị làm sao vậy?
- A. Mình không sao, Quân Dao không cố ý hất cà phê vào tay mình đâu.
Vừa nói, cô ta vừa đánh mắt sang cô xong liền bày ra dáng vẻ sợ sệt, lời nói cũng lắp ba lắp bắp.
... Chiêu này xưa rồi diễm ơi!
- Ể? Vậy là Lục tiểu thư bị bỏng rồi sao?
Cô tiến lại gần, từ trên cao nhìn xuống như một bà hoàng, miệng nhỏ mở ra thật lớn như bất ngờ, mắt lại có chút lo lắng.
Lục Trà cố nén sự tức giận trong đáy mắt. Bật chế độ diễn xuất, cô ta nép sâu vào lòng Tạ Tấn Khang nhưng mắt vẫn nhìn cô, lắc đầu như đang sợ sệt.
- Không sao đâu, vết bỏng không lớn lắm, với cũng không phải lỗi của cậu.
- Cậu đặc biệt thật đó.
Quân Dao xoay người tiến về bàn, tay cầm lên li cà phê vẫn còn sót lại một nửa.
- Cô nói vậy là ý gì?
Tạ Tấn Khang nhìn rõ dáng vẻ ung dung như không liên quan đến mình của thiếu nữ, không nhịn được mà cảm thấy tò mò.
Quân Dao vẫn không nói gì, lẳng lặng đi về phía Lục Trà và Tạ Tấn Khang, trực tiếp đổ li cà phê xuống trước sự ngạc nhiên của tất cả mọi người.
Từ trong li cà phê, vài viên đá nhỏ xuất hiện, các giọt cà phê bắn lên đều cảm thấy lành lạnh.
- Thật không ngờ cà phê đá của tôi có thể khiến cho Lục tiểu thư bị bỏng. Quả thật là tiểu thư lá ngọc cành vàng yếu đuối mỏng manh nha.
Âm cuối cô ngân ra thật dài, thật ngọt, ai nghe thấy cũng biết rõ, mười phần thì trong đó có mười một phần là mỉa mai.
Cả căn tin rơi vào náo loạn. Lời ra tiếng vào rất thản nhiên mà bàn tán.
- Cái cô Lục Trà kia cũng tâm cơ quá rồi.
- Diễn hay thật đấy.
- Công nhận Quân Dao tỷ tỷ của tôi soái quá đi a!
- Cậu háo sắc vừa thôi.
- Nói tôi hả? Đừng tưởng tôi không biết cậu dán ảnh của Quân Dao lên khắp phòng.
Lục Trà nép trong lòng Tạ Tấn Khang nghiến răng ken két. Hai mắt trợn to lên gằn tia máu. May là cô ta quay mặt vào lồng ngực của nam nhân kia, nếu không, với cái khuôn mặt xấu xí kia, đảm bảo cô ta lên top diễn dàn trường. Ờ, mặc dù sau vụ này cô ta vẫn lên diễn dàn như thường.
Tạ Tấn Khang xác định được mọi chuyện liền chết đứng, anh cúi mặt nhìn vào nữ nhân đang ủy khuất trong lòng mình, cảm xúc trong lòng vô cùng hỗn loạn. Anh vẫn không tin, không tin Lục Trà là người như thế.
Anh đẩy nhẹ người Lục Trà ra, ánh mắt phức tạp không nhìn thẳng vào cô ta, nhẹ giọng.
- Tôi có việc một chút, lát sẽ có tài xế đến đón cậu.
Nói rồi Tạ Tấn Khang quay bước tiến thẳng ra cửa, bỏ mặc lại Lục Trà đang đứng chôn chân tại chỗ.
Cô ta nhìn về phía Quân Dao, trao cho cô một cái lườm sắc lẹm sau đó hậm hực bỏ đi. '
Nhận được ánh nhìn đầy tình thương mến thương của cô ta, cô chỉ cười nhẹ coi như đáp lễ rồi lại tiến trở về bàn ăn.
Tiêu San ngay lập tức nhảy dựng lên ôm chặt lấy cô, ánh mắt lấp lánh như vớ được vàng.
- Cậu soái quá đi! Tớ cong rồi!
- Ờ, kệ cậu.
- Hừ, theo ý mình một lát liền chết hả?
Quân Dao vẫn mặc kệ lời nói kia mà ăn tiếp mì ý. Vừa nãy đấu võ mồm với thể loại thiểu năng như nữ chủ, cô chính là sắp bị đói chết! Nhưng mà đồ ăn nguội mất rồi, không còn ngon nữa.
Cô nhìn đĩa mì ý đã nguội ngắt nguội ngơ trên bàn mà khóc ròng. Lăng Lãnh thấy vậy chỉ cười cười rồi rất tự nhiên mà ngồi xuống cạnh cô.
- Cậu ngồi đây làm gì?
- Thôi nào, ta làm bạn rồi mà?. KHÔNG Q𝖴ẢNG CÁO, đọc 𝙩𝐫u𝘆ệ𝔫 𝙩ại ﹏ T R𝖴MTR𝖴𝐘ỆN.VN ﹏
- Ai thèm làm bạn với loại thiểu năng như cậu?
Lăng Lãnh:...
Hệ thống: Người ta là đối tượng công lược của cô đó!