Dị năng không ăn thua, hắn chỉ còn vũ khí. Nhưng vũ khí thì đấu thế nào được với một vũng nước?
Vu Tử Ân cố gắng câu giờ, hắn chạy xung quanh căn phòng tìm đối phó.
- Đây rồi!
Nam nhân kia nhanh chóng chạy đến bên góc tường, mạnh mẽ vung bảo kiếm chém thẳng xuống tủ kính.
Mảnh kính vụn bay đi khắp nơi, dính vào cơ thể của Vu Tử Ân cũng không ít. Nhưng chút vết thương cỏn con đó còn có thể khiến hắn để tâm?
Mạng sống vẫn là quan trọng hơn!
Hắn cầm chặt lấy bình chữa cháy, lao về vũng nước trước mắt.
Thứ chất lỏng màu xanh kia thấy phản ứng của nam nhân nọ, rất nhanh cũng tham đấu. Vũng nước xanh lấy bức tường làm đà, bật thẳng về phía thân thể của nam nhân.
Ngay tức khắc, vòi xịt cứu trên tay nam nhân kia cũng bật mở. Làn khói trắng rất nhanh đã bao phủ lên toàn bộ dịch nhầy, thành công đóng thứ chất lỏng quái dị kia thành băng đá.
Như chút sức lực cuối cùng đều bị vắt kiệt, Vu Tử Ân mệt mỏi thả rơi bình cứu hoả.
Hắn nhanh chóng ổn định lại trạng thái của bản thân rồi rời khỏi phòng.
Cách đó một lớp màn hình máy tính, ba người hai nam một nữ nhìn nhau nhoẻn miệng cười.
- Nhân tài.
Quân Dao sau khi được thả tự do liền tìm về phòng ngủ, đánh liền một giấc đến tận mấy tiếng sau.
Cô biết bản thân là một đệ nhất ma sư, dù bây giờ đã không còn thân thể gốc nhưng sức mạnh vẫn theo cô đến tận giờ.
Mà đã là đệ nhất ma sư, chắc chắn không khó bắt gặp giấc mơ tiên tri.
Giấc mơ tiên tri chỉ có thể nói lên hai điều.
Một là báo trước về sự việc.
Hai là báo trước về đại sự việc.
Trong lúc chìm vào mộng, Quân Dao đã bắt gặp giấc mơ tiên tri. Cô chắc chắn, đây chính là giấc mơ tiên tri kinh khủng nhất cô từng thấy qua.
Thảm cảnh toàn thành phố rộng lớn ngập tràn xác sống.
Xác, máu người tuôn xuống đổ thành sông.
Tang thi triều mạnh như cơn lũ quét.
Dị năng giả tắm máu đánh tang thi.
Chính là cái viễn cảnh cuối cùng, là ngày quyết định vận mệnh của nhân loại.
Quỳ gối phục tùng tang thi.
Hoặc...
Quyết tâm dẹp tan tang thi triều, trở lại với nền
văn minh độc lập.
Ngày hôm ấy, bầu trời nổi giông, mưa rơi xối xả. Ở giữa bầy xác sống chính là một kiệu đỏ không người.
Đoàn quân xác sống trực tiếp bỏ qua các căn cứ khác, quyết liệt đánh vào căn cứ khu B.
Chính là vì muốn đón tang thi vương trở về.
Quân Dao càng về sau càng mơ hồ, cuối cùng chỉ nhận thấy một bóng hình nam nhân toàn thân máu đổ rạp xuống nền đất lạnh.
- Quân Dao!
Tiếng gọi dồn dập đem linh hồn của nữ nhân choàng tỉnh khỏi giấc mộng.
Cô ôm đầu ngồi dậy, tiếp nhận một cơn đau buốt từ đại não tràn tới.
- Cô không sao chứ?
Âm giọng trong trẻo của nữ nhân lại tiếp tục vang lên, thành công kéo suy tư của Quân Dao trở về thực tại.
Cô xoay người nhìn vào nữ nhân kia hồi lâu, về sau mới lờ mờ hỏi.
- Sao cô lại ở đây thế?
- Cô còn nói sao? Có nhiệm vụ kìa!
Quân Dao nghe xong liền nhàn nhạt gật đầu rồi nhanh chóng sửa soạn đi làm nhiệm vụ.
Hôm nay đi cùng bốn người bọn họ còn có hai người khác, là hai thanh niên trai tráng lần lượt tên Tĩnh Dạ và Vân Trương.
Nhiệm vụ lần này không có gì qúa đặc biệt. Đơn giản là đi lấy lương thực về.
Vì một vài lí do cá nhân mà chiếc xe tăng nhỏ đã bị Quân Dao ném vào không gian, thành ra giờ bọn họ chỉ đi xe thám hiểm chuyên dụng của quân đội.
Dù không được chắc chắn và không có đại bác như xe tăng nhưng chất lượng cũng thuộc dạng tốt, cửa xe và các bộ phận khác đều vô cùng chắc chắn.
Tĩnh Dạ là người cầm lái, chiếc xe cứ thế di chuyển qua từng con đường vắng người.
Đúng hơn là vắng người và đông tang thi.
Quân Dao và Vu Tử Ân là hai người có dị năng ổn định nhất trong nhóm nên được giao nhiệm vụ phụ trách đám tang thi theo đuôi.
Tử Ân chỉ cần ngồi yên ở ghế phụ, liếc mắt qua gương chiếu điều khiển một chút, rất nhiều tang thi đã bị choáng đến gục.
Quân Dao lại thuộc hệ tấn công vật lí nên trực tiếp nhảy lên nóc xe.
Cô vốn cũng là đồng loại với bọn tang thi kia nên nhưng bọn chúng cũng không có các hành động quá khích mà vẫn chạy đều đều theo sau xe.
Cô nhìn đám tang thi kia một hồi rồi lại lôi từ không gian ra một miếng thịt bò sống thật to. Hương thơm của máu thịt nhanh chóng kích thích não bộ của bọn tang thi. Giờ đây, từ một đoàn quân chạy theo xe đã trở thành nhiều đoàn quân từ tứ phía chạy đến. Tất cả đều nhắm đến miếng thịt bò ngon mắt và năm người cũng ngon mắt không kém ở trong xe.
Hoắc Dật Thành thấy tình hình không ổn liền gắt lên.
- Cô có bị ngu không đấy hả?
Quân Dao nghe xong câu chửi kia vẫn rất thản nhiên, cô bình tĩnh đáp lại giọng đầy thoả mãn.
- Nhiều tang thi chạy theo như vậy, anh không thấy kích thích hả?
Tĩnh Dạ:...
Vân Trương:...
Đàm Sương:...
Hoắc Dật Thành:...
Vu Tử Ân:...
Con mẹ nó kích thích cái đầu cô!