Xuyên Nhanh: Kí Chủ Cùng Ta Đi Bắt Yêu Quái

Chương 64: Cuộc Sống Của Một Tang Thi Vương (8)




Nhận thấy việc chơi đùa đã đủ, Quân Dao bắt đầu thiết lập kết giới quanh xe. Một tay cô đưa lên cao ngưng tụ một đốm sáng đỏ rực, một tay cô lại mở ra, từ đó hiện lên thanh bảo kiếm quen thuộc.
Ngọn đốm sáng ở lòng bàn tay nữ nhân cứ lớn dần rồi phóng thích ra, dễ dàng tiêu diệt được rất nhiều tang thi.
Cây bảo kiếm đỏ rực của cô bay trong không khí, chần chừ mãi không dám nhúc nhích. Nó là kiếm nhưng mà là linh kiếm, là bảo vật đó!
Nó không cho phép bản thân nhuốm máu thịt thối của tang thi đâu!
Nhìn thấy bộ dạng sợ hãi của bảo kiếm, Quân Dao tất nhiên cũng biết việc nó sợ. Cô là chủ nhân mẫu mực, tuyệt đối sẽ không bắt nó làm những việc nó không muốn.
Nghĩ là làm, Quân Dao huy động gió đến. Từng cơn gió trói chặt lấy toàn thân thanh bảo kiếm, kéo thanh kiếm đi một đường, toàn bộ tang thi đều ngã xuống.
Thanh bảo kiếm nhuộm huyết sắc đỏ rực giờ lại đầy những vệt máu đen nhớt nháp, toàn thân đều toả ra mùi hương máu thịt tanh thối.
Nữ nhân nhìn vào thanh bảo kiếm đang sốc đến chết đứng ở xa xa, buộc miệng khen lên một tiếng.
- Tiểu Linh Kiếm thật giỏi nha!
Qua kính chiếu hậu, ánh mắt của nam nhân dán chặt lên cây bảo kiếm rồi lại liếc đến thân ảnh không chút thục nữ của cô gái, bất giác môi mỏng khẽ câu lên.
[ Ting ]
[ Hảo cảm tăng 30%, hiện là 20%. Thỉnh kí chủ cố gắng. ]
" Tăng 30% mà lại chỉ có tổng 20%? Ngươi giải thích thế nào với ta đây? "
[ Còn không phải do kí chủ đánh ngất người ta, bắt cóc người ta lại còn buông những lời vô sỉ trêu ghẹo người ta? ]
" Vậy hảo cảm trước đó là bao nhiêu? Đừng nói là... "
[ Hảo cảm trước đó là -10% nha! ]
" Rắc rắc "
Trái tim của thiếu nữ vỡ vụn ra thành từng mảnh nhỏ. Cái vi diện quái quỷ gì đây?
Công lược nam nhân thì bị nam nhân ghét bỏ.
Vừa xuyên đến đã bị ăn thiên thạch biến thành tang thi.
Được vớt vát lại cái vi diện mạo hiểm, đánh nhau không sợ bị bắt thì liền bị phong ấn sức mạnh. Sử dụng quá nhiều liền bị thổ huyết. Không những vậy, thời gian sống rốt cuộc cũng chỉ còn chưa đến ba tháng.
Nhiệm vụ chính tuyến còn lại là mang lại hoà bình cho thế giới, mà ta lại chính là khởi nguồn tai ương.
Cái này cũng quá là máu chó đi!
Thiên Đạo! Ông chính là có mắt như mù! Có giỏi thì mau xuống đây solo!
" Đoàng "
Một đạo sấm loé sáng, đánh thẳng xuống cách xe bọn họ chưa đến một mét. Mặt đánh bị đánh trúng liền chuyển thành màu đen.
Thiên Đạo: Ta mới chính là không mù! Ngươi muốn solo? Được, mời tỉ thí!
Chiếc xe lại như vậy mà đi đến một siêu thị nằm ở vùng ngoại ô.
Bọn họ chọn đi xa như vậy vì ở đây ít người, chắc chắn khi mạt thế xảy đến cũng không có quá nhiều tang thi.
Chưa kể đến nếu có ai cũng suy nghĩ như họ, đến đây trú ẩn, họ liền sẽ đem về căn cứ.
Hai bên đường đều là những cánh đồng cao nhuốm màu vàng úa, con đường vắng dưới ánh ánh ban chiều càng làm cho khung cảnh yên bình.
Nếu không phải họ vừa chiến đấu với tang thi, tuyệt đối trong số họ, không ai nghĩ đến bây giờ là mạt thế.
Siêu thị bỏ hoang kia khá nhỏ, nằm sâu bên trong cánh đồng lúa. Xung quanh được trồng rất nhiều cây xanh.
Tĩnh Dạ, Vân Trương cùng Đàm Sương sẽ ở lại trông xe. Ba người còn lại là Vu Tử Ân, Quân Dao và Hoắc Dật Thành sẽ tiến vào bên trong tìm vật tư.
Bên trong cửa hiệu vẫn tương đối gọn gàng, giống như chưa từng xảy ra ẩu đả.
Cả ba nhanh chóng thu gom đồ ăn rồi ném vào trong không gian của Quân Dao, bắt đầu chạy ra xe trở về căn cứ.
Bên ngoài bây giờ vẫn rất yên bình. Đàm Sương ngồi bên trong xe, mở sẵn động cơ chờ thời cơ rời khỏi. Bên ngoài là Tĩnh Dạ và Vân Trương đang canh gác.
Lúc ấy, cả sáu người đều không biết, từ trong bụi lúa vàng tưởng chừng vô hại ấy, một con tang thi gầy gò nhưng không hề ốm yếu đã quan sát tất cả.
Nó đưa mắt nhìn về siêu thị trống không liền tức giận bứt lên một bó lúa lớn. Từng bước rẽ lúa tiến về phía chiếc xe.
Lúc ba người Quân Dao bước ra cũng vừa thấy một con tang thi gầy gò với đôi mắt đỏ au từ từ bước đến, gọn gàng một cào xẹt qua cổ của một nam nhân.
Vân Trương cảm nhận phần cổ mình đau buốt dữ dội, tựa như muốn nổ tung. Anh chưa kịp hét lên đã thấy đầu óc quay cuồng, dần dà mất đi ý thức, ngã quỵ xuống đất.
Tĩnh Dạ cùng Đàm Sương cũng vừa nhìn thấy, cô liền vội vàng hét lên.
- Tĩnh Dạ, lên xe ngay!
Nam nhân tê Tĩnh Dạ kia lại lơ đi coi như không nghe thấy. Mãi về sau vì sự kích động của nữ nhân trong xe mới bắt đầu nói.
- Tôi không để mặc huynh đệ của mình!
Trước tình hình ấy, Đàm Sương cũng chỉ đành quay xe đến đón ba người nhóm Quân Dao trước rồi đến lượt Tĩnh Dạ sau nhưng đã muộn.
Vân Trương đang nằm dưới nền đất lạnh đột nhiên bật thẳng dậy, hung hăn cắn xé thân thể người đồng đội cũ.
Tĩnh Dạ ngược lại không hề phản kháng, nhắm mắt phó mặc cho Vân Trương tấn công.
Vu Tử Ân nhìn thấy một màn trước mắt chỉ nhoẻn miệng cười, đánh một ánh mắt khiêu khích cùng hứng thú tới Quân Dao.
- Đội trưởng, tiếp theo làm gì?
Quân Dao nhắm mắt lại, ngả người về sau ghế, miệng nhỏ vang lên âm giọng nhàn nhạt bất cần.
- Giết.
___
Cầu like và cmt ^^

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.