Tề Minh nghe xong liền chết đứng, hắn vội vàng nhìn về phía hồ nước trong veo tĩnh lặng, định nhảy xuống tìm cô liền bị giọng nói quen thuộc cản lại.
- Huynh không cần xuống.
Nam nhân một thân ướt sũng bế trên mình một nữ tử với khuôn mặt trắng bệnh không sức sống, đôi môi của cô nhợt nhạt vô cùng, cơ hồ tựa như sinh mệnh là sợi chỉ mỏng.
- Mau truyền thái y!
Nam nhân kia nói một câu lớn rồi bế cô về phủ riêng của mình, trước sau không hề ngoảnh lại nhìn hắn.
Tề Minh nắm tay chặt thành nắm đấm, hắn liếc mắt xuống nữ nhân đang ngồi dưới nền đất, âm giọng mất bớt ôn nhu.
- Ta mong nàng cho ta lời giải thích.
Hắn nói xong liền trực tiếp bước đi thẳng. Tâm hắn không rõ vì sao khi thấy nữ nhân kia đau đớn, bản thân cũng như bị một trận đòn roi.
[ Tinh ]
- Kí chủ thực lợi hại nha! Hảo cảm vậy mà tăng lên đến 35%. Hiện đã 35% rồi! Không chỉ vậy, hảo cảm của hắn đối với nữ chính cũng giảm đi 20%, hiện là 40%.
...
Trước kia hắn không có một chút hảo cảm cho nguyên chủ? Cô ấy tiến cung làm Vương Hậu đã ba năm rồi đấy!
Nhưng mà không thể trách hắn. Nguyên chủ mặt mũi ra sao, có khi nam nhân này còn không rõ.
Xứng đáng với danh hiệu tra nam Vương Thượng.
Mà cái hảo cảm ít ỏi dành cho nữ tình nhân là như thế nào? Yêu lắm yêu vừa mà chỉ cho nhau cái mức độ bạn tốt? Là 60% đó!
Quân Dao trước chỉ nghĩ việc này sẽ làm giảm hảo cảm của Tề Minh đối với Lộc Tuyết, ai mà ngờ việc này còn có thể đẩy cao hảo cảm của hắn dành cho bản thân.
Đã vậy, cô cũng học cách hành hạ người khác, ngược chết tâm hắn mới thôi!
Bên trong không gian hệ thống có vẻ vô cùng yên bình nhưng bên ngoài sớm đã rối như tơ vò.
Phủ của Tam vương gia Tề Thiên Túc tất bật thái y lui tới lui ra, ai cũng mặt mày tái mét.
Tình hình của Vương Hậu này thực rất không ổn! Cô ngâm mình dưới nước lâu như vậy, không đi toi cái mệnh đã là tốt. Vậy mà vị Vương Gia nào đó cứ một mực muốn cô tỉnh dậy tức thì.
Vương Gia à, ngài như vậy là muốn ép chết người khác đó! Quá vô lí rồi!
- Ưm...
Nữ nhân trên giường khẽ rít lên một tiếng thật nhẹ rồi từ từ mở mắt. Trên khuôn mặt không còn là dáng vẻ nhẹ nhàng mềm mại mà chính là một bộ mặt tinh nghịch tai quái, đây mới chính là tính cách thật của "Quân Dao".
Ngoại trừ muốn giảm hảo cảm của nam chủ dành cho Lộc Tuyết, cô còn muốn mượn gió bẻ măng. Nhân vụ tai nạn này, biến thân thể thành bộ dạng mất trí nhớ, từ đó thoải mái sống thật với bản thân.
Cô không có làm gì sai nha!
- Vương Gia! Vương Hậu tỉnh rồi!
Nữ nha hoàn bên cạnh nhìn thấy cô đã mở mắt liền vui đến phát khóc, vội chạy đi bẩm báo với Tề Thiên Túc.
Gì chứ nha hoàn như cô cũng không thể chịu nổi tính khí của vị Vương Gia này đâu!
Vương Hậu quả là bồ tát cứu thế!
Tề Thiên Túc vội vã chạy vào bên trong, sau khi vừa thấy nữ nhân ngồi tựa người vào đầu giường, anh liền vội vã nhào đến mếu máo.
- Tẩu tẩu, tẩu thật sự doạ chết ta rồi.
Quân Dao nhìn cục bông trong lòng mà không khỏi xuýt xoa, cực kì là soái! Tiểu thịt tươi nha!
Cô vòng tay qua ôm lấy nam nhân vỗ về, ánh mắt tràn ngập ý cười tinh nghịch, miệng nhỏ không ngừng hoạt động.
- Ngoan nào, ngoan nào. Nhưng mà... vị công tử này là ai vậy?
Vị công tử này là ai vậy?
Vị công tử này là ai vậy?
Vị công tử này là ai vậy?
Câu nói tưởng chừng nhẹ nhàng nhưng lại chính là mang theo nước muối cứa vào lòng của nam nhân.
Tề Thiên Túc hoảng loạn hét thật lớn.
- Thái y! Mau truyền thái y!
Sau một hồi được chẩn bệnh, Quân Dao rất không ngạc nhiên khi được phán mất trí nhớ tạm thời.
Tề Thiên Túc nghe xong lời của thái y liền như bị rút hết sức lực, hắn nhìn về phía nữ nhân đang đi quanh phủ nghịch ngợm liền thở dài.
Anh thừa nhận, mình không coi cô là tẩu tẩu, chính là coi như tỷ tỷ cùng chung huyết thống đối đãi.
Nhìn cảnh cô phải chịu tủi nhục, phải chịu sự ghẻ lạnh đến từ người cô yêu nhất, ngày ngày chứng kiến hắn ân ái bên nữ nhân khác, anh vô cùng tức giận Tề Minh.
Nhưng bây giờ không sao rồi, cô đã quên đi đoạn tình ấy, anh sẽ không để huynh trưởng bạc đãi cô.
" Rầm "
Cánh cửa phủ bật mở, từ bên ngoài, một nam nhân tiêu soái khoác trên mình bộ hắc y ngạo nghễ. Hắn bước vào, liếc mắt nhìn tới nữ nhân đang nghịch ngợm ở cách đó không xa.
Nữ nhân này và nữ nhân hắn vừa gặp ban sáng dù cùng là một người mà sao khác nhau đến thế? Cô không còn dáng vẻ đoan trang, thanh lịch. Thay vào đó, cả thân mình đều toát lên tinh thần hừng hực sự bừng sáng của cô gái tuổi trăng tròn.
Tươi trẻ và tràn đầy sức sống.
Tề Minh không quan tâm đến ánh mắt chán ghét của Tề Thiên Túc, hắn chầm chậm tiến đến trước mặt nữ nhân, cất lên âm giọng nhàn nhạt lại ẩn giấu sự quan tâm.
- Cô có sao không?
Quân Dao đang nghịch sổ sách trong phủ nghe thấy tiếng người liền ngẩng đầu dậy, sau đó, ánh mắt của cô gái nhị tuần trở nên sáng rực.
- Vị công tử này hảo soái nha! Có muốn đi theo lão nương không? Bổn cô nương tiền có, quyền có, sắc cũng có, đi theo ta tuyệt nhiên chỉ có lãi chứ không có lỗ!
Cô vừa nói vừa khoanh tay lại nhìn chằm chằm vào người trước mắt với ánh mắt thèm thuồng. Điệu bộ kết hợp với lời nói, đây địch thị là biểu hiện của một tên lưu manh cướp sắc.
Đây là nữ lưu manh đi cướp sắc của Vương Thượng.
Tề Minh nghe xong liền nhíu mày tỏ ý không vui. Hắn ta cho dù có lạnh nhạt với cô, cô cũng không nên làm đến mức tỏ ra như mình không có phu quân như vậy chứ? Lại còn là đi làm trò này với chính phu quân của mình?
Hắn không hiểu, là do cô muốn bày trò hay sao?
- Đến phu quân của mình mà còn không nhớ?
Người phía trước hắn nghe xong liền giật giật khoé miệng. Cô chống hai tay lên bày ra bộ dáng suy tư, rất lâu sau mới hỏi lại.
- Ta mới mười bảy, lấy đâu ra phu quân?