Bạch Nhược Đông không dám lại gần Vân Yến, đứng cách xa cô một khoảng chừng ba mét, nghe cô hỏi lại, hắn rũ mi mắt, hạ giọng.
"Cố Vi là người được thiên đạo lựa chọn."
Hắc hóa vẫn giữ nguyên thiết lập, rất tốt.
"Tôi biết..." rồi.
"Nhưng đã bị tôi giết, Vân Yến, bây giờ tôi đang bị Phỉ Khương truy tìm." Giọng điệu của Bạch Nhược Đông vô cùng mềm mỏng dịu dàng, thoạt nhìn rất dễ bị khinh dễ.
Vân Yến: "..." Ha hả!
Vậy mà cô nghĩ Bạch Nhược Đông dù hắc hóa cũng sẽ không làm ra bất cứ chuyện điên khùng gì cơ.
Thấy không, cô nói rất đúng mà, đã hắc hóa thì đều là kẻ điên.
"Vì sao anh lại giết Cố Vi?" Vân Yến nheo mắt, lời nói có vài phần tò mò.
"Phá vỡ trật tự vị diện sẽ khiến em dễ thoát ra khỏi đây hơn, tôi không muốn em bị nhốt ở đây mãi, em sẽ rất chán." Bạch Nhược Đông ngoan ngoãn trả lời, khuôn mặt như muốn nói lên 'tôi làm tất cả việc này là vì nghĩ cho em'
Dễ... dễ cái quần!
Vân Yến tự an ủi chính mình một chút.
Giết con cưng của thiên đạo khi kẻ đó còn được sủng ái là một quyết định cực kì sai lầm, nếu để thiên đạo biết được, chắc chắn sẽ truy tìm đến tận chân trời góc bể.
À, còn sẽ được thiên đạo đặc cách cho một dấu ấn 'tội phạm' ngay mặt nữa.
Vì sao cô biết? Tất nhiên là vì Vân Yến từng bị rồi, quả thật khoảng thời gian đó sống rất không dễ dàng.
Nhưng vì bị cô dỗi lại nên vị diện đó bắt đầu đầy lỗi mà không có người sửa, nên phải xin lỗi nịnh nọt cô để cô quay lại đấy.
Nhưng Bạch Nhược Đông thì...
"Vân Yến, nếu bây giờ em không rời đi vị diện này, em sẽ phải ở lại đây mãi cho đến khi hệ thống của em quay trở lại. Tôi có thể đưa em đi, mẹ của Liên Kỳ đã bị tôi giết, nhiệm vụ của em đã hoàn thành rồi đúng không?"
Tay của Bạch Nhược Đông vòng ra sau lưng nắm một thứ gì đó ra, sau đó đầy tự tin chìa ra trước mặt Vân Yến.
Nhìn cái đầu của một phụ nữ trung niên có nét giống Liên Kỳ đến bảy tám phần kia, Vân Yến suýt nữa là ngã ngửa.
Đấy là cái đầu của mẹ Liên Kỳ.
Điên thật chứ!
Nhìn cái đầu sạch sẽ không dính chút huyết tinh, Vân Yến biết người này chết rất nhanh, chắc là chưa kịp nhận thức thì đã bị Bạch Nhược Đông một kiếm rơi đầu.
"Bạch Nhược Đông, anh không thể..."
"Không thể? Tại sao không thể? Đi, chúng ta phải đi!" Bạch Nhược Đông như chớp kéo Vân Yến đi mất, cũng không quên an ủi cô một câu, "Lửa tôi có thể dập tắt được, em không cần lo cho bọn họ."
Thứ Bạch Nhược Đông chính là linh hồn của Vân Yến, vì hắn kéo ra quá nhanh cho nên đầu óc cô có chút choáng váng.
Bước chân vào khoảng không gian đen như mực, Vân Yến cũng không quên xoay đầu nhìn một chút. Thân thể của nguyên chủ đã ngất xỉu nằm gọn gàng trong kết giới do cô tạo ra, lửa cũng đang dần bị dập tắt.
Sau khi chắc chắn lửa đã bị dập cô phất tay phá vỡ kết giới, rồi mặc kệ cho bản thân bị Bạch Nhược Đông kéo đi.
Chắc là sau khi cô rời đi, linh hồn của nguyên chủ sẽ trở lại, tiếp nhận ký ức của cô.
Vân Yến ngưng suy nghĩ, nhìn không gian đen như mực, cô đột nhiên cảm thấy có chút khó chịu.
"Bạch Nhược Đông!"
Nghe Vân Yến gọi mình, Bạch Nhược Đông ngừng lại một chút, ôn nhu hỏi cô.
"Có việc gì sao?"
"Anh dẫn tôi đi đâu?"
Bạch Nhược Đông mỉm cười ôn nhu, nhưng Vân Yến vẫn thấy rõ trong mắt hắn có một tia điên cuồng, "Rời khỏi vị diện này."
"Anh nghĩ một linh hồn yếu kém như anh có thể rời khỏi sự điều khiển của Phỉ Khương?" Vân Yến giật tay mình ra, mày hơi nhíu lại.
"Có thể, dù sao tôi cũng là quỷ vương, em không cần lo." Nghe vậy, Bạch Nhược Đông liền cong môi mỉm cười, bây giờ nhìn hắn vô cùng đẹp mắt.
Nghe vây Vân Yến liền vuốt mặt.
Đờ mờ, ai lo?
Nhiệm vụ còn đang giữa chừng đã kéo người ta đi rồi, cái đồ hắc hóa điên khùng.
"Phỉ Khương đến rồi." Bạch Nhược Đông hơi nhíu mày, sát khí lập tức hiện ra, hắn chủ động đứng chắn trước người cô.
Vì thân hình Bạch Nhược Đông khá cao, che chắn cả người cô nên để nhìn thấy Phỉ Khương thì cô phải chìa đầu ra xem.
Thấy Phỉ Khương vẫn là một khuôn mặt đẹp mà lòng ma quỷ kia, nội tâm Vân Yến có chút phức tạp.
A cái tên chó chết.
Nên đấm hắn trước hay là nên cắt tay chân hắn đây?
Nhận thấy Vân Yến đang suy tính, Phỉ Khương liền biết cô suy nghĩ những thứ không hay ho vì vậy hắn nhanh chóng lên tiếng phá đi suy nghĩ của cô.
"Cô không cần nghĩ nhiều như vậy đâu Vân Yến."
Vân Yến lãnh đạm không đáp, dù sao cũng không ưa gì nhau.
Ngày xưa Phỉ Khương từng cố gắng giết cô, Vân Yến cũng không biết lí do vì sao. Cho đến bây giờ, cô cũng không hiểu vì sao Phỉ Khương lại không ưa cô.
Vân Yến là loại người, ngươi ghét ta thì ta hận ngươi.
Nếu Phỉ Khương đã ghét cô, mỗi lần gặp hắn Vân Yến nhất định sẽ dồn hắn vào chỗ chết!
Dù sao Phỉ Khương cũng là đồ thiều năng, nếu có chết chắc cũng sẽ có người lên làm chủ thần thay.
Vì đã đuổi kịp được Vân Yến nên Phỉ Khương cũng không nôn nóng, hắn trước tiên nhìn Bạch Nhược Đông một chút.
"Ngươi hắc hóa?" Phỉ Khương nhướng mày, hướng mắt nhìn sang Vân Yến, "Vì cô ta?"
Đột nhiên bị gọi tên, Vân Yến có chút giật mình.
"Không phải, ngài không cần lo."
"Phản bội ta như vậy, tại sao ta lại không lo?"
Bạch Nhược Đông nheo mắt, khẳng định một câu: "Ngài lừa tôi."
Bị vạch trần, Phỉ Khương thật ra không hốt hoảng, hắn bình tĩnh cười đáp lại, "Là do ngươi quá khù khờ."
...
Hai nam nhân hai khí thế đối chọi gây gắt, một bên là tây trang trắng bên ngoài ấm áp bên trong bệnh tâm thần, một bên là y phục cổ trang lạnh lùng hắc hóa nam.
Nhìn hai người họ nói chuyện Vân Yến thật ra có chút buồn chán.
Trước tiên Vân Yến thử dùng sức mạnh của mình tác động vào không gian này, nhận thấy không gian không thay đổi, cô hơi nhíu mày.
Sức mạnh không đủ sao?
Là vì bị áp chế?
Không thể, Tần Thụy cũng không thể áp chế được nhiều như vậy.
Rút kiếm ra từ phía sau mình, đáy mắt Vân Yến hiện lên một mạt sát ý.
Rất nhanh cô liền đâm kiếm xuống cái không gian đen như mực này.
Dùng sức một chút đột nhiên không gian lại bị rách ra thành một lỗ hổng, cái lỗ này có kích thước vừa đủ cho một người trèo vào.
Vân Yến hơi nheo mắt, ngắm nhìn lỗ hổng một chút.
Là *Hư Không.
*Hư Không: Khoảng không gian vô tận, không có bất cứ thứ gì tồn tại, không có sức mạnh nào có thể được dùng ở đây, đôi khi sẽ có một số linh hồn bị trôi dạt vào. Nơi này cũng là nơi nhiều hệ thống không thuộc quyền sở hữu của các chủ thần quyết định chọn để nghỉ lại vì an toàn.
Đã lâu không gặp Hư Không, Vân Yến có chút hoài niệm.
Nhớ ngày xưa cô toàn nhốt mấy nhỏ chủ thần vào đây để trêu đùa.
Nhất là nhỏ Phỉ Khương, bị nhốt chắc cũng trăm ngàn lần.
Aizz, một thời huy hoàng.
Đang hoài niệm về quá khứ huy hoàng, Vân Yến đột nhiên bị hút vào Hư Không, không chút cảnh giác.
Vân Yến: "..." Vận may shit chó.
Nhận thấy khí tức của người đằng sau biến mất, Bạch Nhược Đông có chút hoảng hốt, lập tức quay ngươuc ra sau.
Nhìn cái lỗ hổng màu đen khả nghi đang dần khép lại, không chút nghĩ ngợi Bạch Nhược Đông liền nhảy xuống.
Sau khi Bạch Nhược Đông nhảy xuống, lỗ hổng liền biến mất, không gian âm u khôi phục lại sự yên lặng.
Nhìn thấy cơ hội để xử lý Vân Yến bị mất, Phỉ Khương thật ra cũng không quá buồn rầu.
"Vân Yến, Vân Yến, cô quả thực rất khó giết." Phỉ Khương lạnh lẽo nói, hắn nói rất nhỏ như tự thầm thì với bản thân.
Sườn lạnh tuấn tú đã lạnh lùng, nay lại như tảng băng, nhìn gần lại như tỏa ra hàn khí.
Đôi mắt đen láy không chứa một độ ấm của Phỉ Khương nhìn chằm chằm chỗ lỗ đen lúc nãy, không biết hắn đã suy tính việc gì mà đứng đó rất lâu.
Cho đến khi nhận ra vị diện của mình dần dần bị mất cân bằng, bắt đầu sinh ra rất nhiều lỗi, Phỉ Khương mới phất tay áo rời đi.
Bạch Nhược Đông, ngươi phá hoại vị diện của ta, sau này đừng mong có thể tồn tại!
Còn Vân Yến, nếu lần này không thể giết cô ta, thì lần sau hắn sẽ giết, nếu lần sau không thể thì là lần sau nữa.
Cho đến khi nào kẻ ấy lại xuất hiện, Phỉ Khương sẽ trực tiếp đối đầu với kẻ đó.
Đối đầu với kẻ vì Vân Yến mà phá vỡ quy tắc mà chín chủ thần bọn họ đặt ra!