Tiếp thu xong ký ức, Vân Yến liền cảm thấy mọi chuyện lại không hề đơn giản như những gì mà cô thấy được, những góc khuất trong câu chuyện vẫn chưa được ánh sáng soi đến.
Chẳng hạn như theo ký ức của nguyên chủ, cô là một minh quân, là một người hoàn toàn toàn tâm vì nước, vì dân.
Chẳng những thế, nguyên chủ lại rất được lòng quan thần, cũng có rất nhiều người trung thành hầu hạ.
Cứ cho là bệnh của nguyên chủ có chút nặng đi, nhưng cũng không đến nỗi khiến quan thần quay lưng bỏ mặt chứ?
Thế thì lí do bọn họ chỉ vì mấy lời của Hoàng Châu Sa mà sẵn sàng từ bỏ một vị minh quân như nguyên chủ là gì?
Ham giàu?
Vân Yến không tin, Quân Thánh quốc hiện nay có tỉ lệ người nghèo khá thấp, sau này khi Hoàng Châu Sa lên ngôi, tỉ lệ này mới được nâng cao.
Hay là ham quyền lực?
Nếu thật sự là vì ham muốn quyền lực mà quan thần đi theo Hoàng Châu Sa, thì ngay từ ban đầu, bọn họ hẳn là phải ủng hộ Tam công chúa và Ngũ công chúa thay vì nguyên chủ.
Vì hai vị này luôn đối đầu với nguyên chủ trên mọi mặt trận, cho nên nếu theo phe của họ chắc chắn quyền lực sẽ cao hơn khi ở cùng nguyên chủ.
Ngoài ra, theo như ký ức của nguyên chủ, lần đầu tiên Phùng Ái Quân gặp nguyên chủ năm mười một tuổi đã nhất kiến chung tình, nhất quyết đòi gả cho cô.
Vì lẽ đó mà nguyên chủ và Quốc Sư mới nói đến việc hôn ước, chứ nguyên chủ không rảnh mà đi chọn một vị thiếu gia đã có hôn ước.
Thế thì vì lí do gì mà Phùng Ái Quân yêu Hoàng Châu Sa nhưng lại đòi gả cho nguyên chủ?
Bị thiểu năng trí tuệ giai đoạn cuối?
Rõ ràng với địa vị đó Phùng Ái Quân có khả năng cầu nguyên chủ ban hôn ước cho mình, và Vân Yến tin là Phủ Quốc Sư cũng không ham muốn quyền lực đến nổi buộc phải gả con trai mình để nâng cao địa vị.
Phủ Quốc Sư hiện tại, ăn mặc ấm no đầy đủ, chính phu và các nam sủng còn lại sống vô cùng hòa thuận, không xảy ra tranh chấp gì.
Cho nên sẽ không có việc chính phu và các nam sủng vì muốn nịnh nọt hoàng tộc mà chen lấn đòi gả con trai mình cho đế vương.
Càng suy nghĩ, Vân Yến càng thấy mọi chuyện vô cùng thú vị theo một cách nghĩ không bình thường.
Mà thời điểm này, đã là lúc Phùng Ái Quân trở thành phượng hậu lẫy lừng, cũng là lúc Hoàng Châu Sa bắt đầu từ biên giới trở về hoàng cung.
Đúng vậy, Hoàng Châu Sa chính là một vị tướng quân hào nhoáng của Quân Thánh quốc, cô ta bắt đầu đi bảo vệ biên cương từ khi đương kim nữ đế mất.
Ngày mai sau khi lên triều, kiểu gì cũng sẽ có quân thần nhắc đến Hoàng Châu Sa.
Việc này cũng tiện cho Vân Yến thăm dò thái độ của mọi người trong cung cũng như ngoài cung đối với nguyên chủ.
__
Tờ mờ sáng, hơi lạnh len vào khe cửa chạy vào làm cho không khí trong phòng hơi se lạnh, làm cho thiếu nữ vì vậy mà hơi kéo tấm chăn mỏng đắp lên người mình rồi lại im lặng nhìn trần nhà.
Ánh sáng mờ ảo như cố tình chiều vào long sàng làm hiện lên hình ảnh mờ ảo của mỹ thiếu nữ, cô như tuyết trên núi, lạnh lùng mà mỹ lệ đến ngợp thở.
Mái tóc đỏ chói xõa dài ở sau lưng, mắt phượng sắc bén hơi động, đôi mày trang nghiêm nhướng lên, làm cho người nhìn có cảm giác dường như một loại áp lực vô hình nào đó đang đè lên người họ.
Áo ngủ lỏng lẻo chợt rơi xuống, lộ ra một mảng ngực trắng mịn nhưng lại rắn chắc.
Thiếu nữ dựa vào thành giường, một tay đặt trên trán, tay còn lại tùy ý để trên bụng, yên tĩnh giữ vững tư thế này.
Thấy Vân Yến cả đêm không ngủ, cứ mãi trằn trọc suy nghĩ, 000 không chịu nổi mà kêu lên một tiếng: "Ký chủ!"
"Còn chưa đến giờ lên triều." Vân Yến lạnh nhạt đáp, xoay người đặt chân xuống giường.
"Tôi biết, nhưng mà cô không ngủ như vậy không sợ chỉ số nhan sắc sẽ giảm xuống một bậc hay sao?" 000 thể hiện mình vô cùng quan tâm cô.
"À..." Vân Yến sâu kín thở dài, đi đến cạnh tủ đặt trăng sư, tùy tiện vơ lấy gương đồng để soi xem khuôn mặt mình có xấu đi chút nào hay không
Khuôn mặt uy nghiêm sắc sảo hiện ra trên gương đồng, có lẽ là vì thức đêm cho nên phía dưới mắt hơi sưng lên nhưng nhìn tổng thể vẫn rất xinh đẹp.
Vân Yến vừa soi mặt mình vừa sờ sờ cho đã tay.
Ài, trẫm đẹp như vậy mà lại phải chia sẻ cho bọn quan thần thưởng thức sao?
Trẫm thật là từ bi khi cho bọn họ ngắm dung nhan chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn, diễm áp quần phương, kinh tài tuyệt diễm... (đã lược bỏ 1001 lời khen) của mình mà!
000 trầm mặc khi thấy Vân Yến lại chuyển sang chuyên mục tự luyến: "..."
Ai đó hãy kéo ký chủ ra khỏi sự tự luyến quá mức này đi!
Không để cho 000 thất vọng, cung nhân chẳng mấy chốc đã đẩy cửa đi vào, thấy Vân Yến không như bình thường ngồi trên long sành đợi họ hầu hạ mà đứng cạnh bàn trang sức với khuôn mặt lạnh nhạt âm trầm, cung nhân sợ đến mức run rẩy tay chân, ngay lập tức đặt đồ vật trên tay qua một bên, cả người quỳ rạp xuống mặt đất xin tha.
"Bệ hạ, xin hãy thứ tội cho nô tì!"
Trưởng cung nói đầu tiên, kế tiếp là thái giám và những cung nhân còn lại.
"Bệ hạ, xin hãy thứ tội cho nô tì!"
Thấy khuôn mặt tái nhợt đầy sợ hãi của họ, Vân Yến hơi nheo mắt, bình thản quay người ngồi lại trên long sàng.
Cái này...
Hình như đâu phải hình thức khi cung nhân cảm thấy có lỗi với minh quân?
Con mẹ nó biểu tình của bọn họ làm cho cô cảm thấy mình là ác ma vậy đó!
Mới lên sân khấu được ba giây đã bị đối xử như vậy, có oan ức quá không chứ!
Cả buổi không nghe thấy nữ đế nói, cung nhân sợ đến sắp tè ra quần nhưng không để họ đợi lâu, Vân Yến đã lên tiếng.
"Các ngươi..." Âm thanh trong trẻo thanh lãnh vang lên, làm cho cung nhân không người nào nghe ra cảm xúc của nữ đế hôm nay, "Có tội gì?"
Thấy vậy, trưởng cung là một người phụ nữ trung niên khá thanh tú nhanh chóng lên tiếng, "Bệ hạ, là nô tì có lỗi khi đến trễ, là nô tì phạm tội tày đình khi không biết đã bệ hạ thức dậy từ sớm và không kịp hầu hạ cho ngài, bệ hạ, là ta đáng chết, ta đáng chết!"
Nói xong trưởng cung còn liên tục dập đầu xuống mặt đất, làm bộ dạng như sống không còn gì luyến tiếc, thấy vậy, các cung nhân còn lại cũng học theo, làm động tác dập đầu xuống mặt đất với hy vọng là Vân Yến sẽ rộng lượng tha thứ cho họ.
Con ngươi đen láy chợt hiện lên một tia ý cười, Vân Yến hơi nghiêng đầu nhìn họ, tay tùy tiện phất vài cái, "Trẫm tha tội cho các ngươi."
Nghe vậy, trưởng cung mừng rỡ định dập đầu cảm tạ tiếp thì bị một câu hỏi của Vân Yến làm cho đứng hình.
"Các ngươi nghĩ xem, trẫm có phải là minh quân hay không?"
"Bệ--- Bệ hạ! Là nô tì có lỗi, là nô tì đáng chết!" Trưởng cung sững người được vài giây liền lắp bắp phản ứng lại.
Cung nhân và thái giám phía sau lại tiếp tục làm theo hàng động của trưởng cung.
Lúc bấy giờ, hình ảnh của đám người này vào mắt Vân Yến lại như một con gà mái đang làm mẫu về cách mổ thóc, còn các con gà con sau thì lia lịa bắt chước theo, trông có chút buồn cười.
Thấy bọn họ mãi quỳ lạy cô xin tha, Vân Yến giật giật khóe miệng.
Dù không hiểu tại sao cung nhân lại sợ mình nhưng ít nhất là Vân Yến thấy ký ức với đời thực không hề khớp nhau rồi đấy, vì vậy cô cho rằng, 000 chắc chắn là truyền sai ký ức rồi!
"Mi nhất định là truyền sai ký ức cho ta rồi!" Vân Yến không vui nói trong đầu.
000 một bụng oan ức đáp: "Không có, chức năng của tôi không bao giờ lỗi!"
Nghe vậy, ý cười trong mắt cô lại đậm hơn vài phần.
"Các ngươi cả ngày đều muốn bản thân có tội, muốn được chết như vậy à?" Vân Yến sâu xa nhìn họ, lãnh ý chợt tràn ra không gian xung quanh, "Một minh quân như trẫm có phải là nên đáp ứng các ngươi hay không?"
"Bệ hạ!" Trưởng cung thảm thiết kêu, "Bệ hạ, là nô tì, là nô tì..."
"Trẫm hiểu, ngươi có tội, ngươi đáng chết, trẫm sẽ thành toàn cho ngươi mà, đừng lo lắng." Vân Yến nhíu mày gật đầu, tỏ ý mình đã hiểu.
Trưởng cung: "..." Không, bệ hạ không hiểu!
Sau đó, Vân Yến liền nhìn về phía đám cung nhân phía sau, có chút hứng thú hỏi họ, "Các ngươi cũng cảm thấy mình có tội, mình đáng chết nhỉ? Trẫm hiểu rồi, trẫm có một ngàn lẻ một cách tra tấn đến chết, trẫm sẽ cho các ngươi chọn vậy, không cần lo, cứ yên tâm đi."
Chúng cung nhân run bần bật: "..." Ý của chúng ta không phải vậy mà bệ hạ!
Bệ hạ nói chúng ta yên tâm kiểu gì vậy!?
Yên tâm chờ chết?
Không! Họ không muốn chết!