Sau khi phân tích xong một số chuyện, Vân Yến liền im lặng như tượng, nhìn chằm chằm cái gương ở phía trên đầu mình, rồi lại đưa mắt xuống lạnh giọng ra lệnh, "Các ngươi có vấn đề về tai? Trẫm đã nói toàn bộ các ngươi lui ra hết đi, vậy mà còn dám làm trái lệnh trẫm? Các ngươi chê cuộc sống đủ dài rồi nhỉ?"
Nghe thế, cung nhân hoang mang nhìn nhau, Phùng Trinh Du và Túc Đà thì không nhiều lời mà trực tiếp đi ra khỏi đây, coi như là họ cũng có chút suy nghĩ.
Sự dứt khoát của hai vị cận thần khiến cho cung nhân và thái y cũng vội vàng đi ra ngoài theo.
Duy chỉ còn một mình Phùng Ái Quân là cương quyết ở lại, trông hắn có vẻ là đang rất lo lắng cho cô.
Bấy giờ, Vân Yến mới có cơ hội được quan sát tận mặt nhan sắc của vị phượng hậu tôn quý của cô đây.
Quả nhiên không hổ danh là mỹ nam của Quân Thánh quốc, vẻ đẹp của Phùng Ái Quân khá đặc sắc, có gọi là hương diễm đoạt mục cũng không sai.
Mái tóc đen mượt xõa dài như thác nước, đôi mắt thâm tình óng ánh như ngọc hắc bảo, mày liễu xinh đẹp, y phục xanh nhạt đơn giản làm lộ ra dáng người mảnh mai nhu nhược.
Để đánh giá một cách khách quan thì người này trông như một nữ nhân hơn là một nam nhân.
Quả nhiên là nữ tôn quốc nha!
Thật thú vị.
"Bệ hạ, ngài thật sự ổn sao?" Phùng Ái Quân hiện đang quỳ bên cạnh long sàng, hắn ta nhìn chăm chăm cô, ngữ khí có phần lo lắng.
Vân Yến cười một tiếng, ngồi dậy đi xuống bên cạnh Phùng Ái Quân, hai tay đặt bên hai vai hắn, ngữ khí vô cùng nghiêm túc: "Trẫm ổn hay không ổn thì cũng sẽ không làm hại chàng, không cần lo."
Trẫm không hại nhưng nhân cách thứ hai của trẫm sẽ thay trời hành đạo, trừng phạt mi với tội danh lừa gạt đế vương nhé.
Nghe vậy, Phùng Ái Quân hơi ngẩn người nhìn cô, trông hắn có chút bất ngờ khi cô nói lời này.
Nữ nhân đối diện chỉ mặc duy nhất một chiếc áo choàng lụa mỏng tanh, làm lộ ra toàn bộ đường cong cơ thể quyến rũ cùng thứ căng tròn mềm mại của phụ nữ.
Tiếc là thứ ấy đã bị mái tóc đỏ rực che đi một phần.
Ánh mặt của Phùng Ái Quân từ kinh ngạc chuyển sang ngại ngùng, tầm mắt hắn nhiều lần đặt trên người của Vân Yến rồi mới nhìn lên khuôn mặt cương nghị của cô.
"Bệ hạ... ngài mặc áo mỏng quá, hầu thần sẽ giúp ngài mặc áo." Giọng nói của Phùng Ái Quân hơi nhỏ, khuôn mặt xinh đẹp cũng có xu hướng đỏ dần theo thời gian.
Chúc mừng, mi đã dành được sự chú ý của trẫm!
Đáy mắt Vân Yến lóe lên một tia sáng, cô một tay liền kéo Phùng Ái Quân lên giường, chỉ bằng một động tác nhỏ của cô, quần áo của hắn liền trở nên xộc xệch.
"Trẫm không cần mặc thêm quần áo, không tiện." Vân Yến cười như không cười, bàn tay bắt đầu không yên phận dùng sức xé nát vạt áo của Phùng Ái Quân.
"Bệ hạ, không được đâu..." Phùng Ái Quân hoảng hốt vùng vẫy, nhưng hành động thì lại là trực tiếp hất tay của Vân Yến ra.
Vân Yến nhìn bàn tay hằn vết đỏ của mình, cười khẽ một tiếng, cô nhướng mày: "Tại sao lại không được? Chẳng lẽ bây giờ trẫm còn không được sủng hạnh phượng hậu của trẫm?"
Phùng Ái Quân nghe vậy liền cắn môi không biết mình nên nói gì, đáy mắt lóe lên một tia chán ghét nhưng rất nhanh liền bị giấu mất.
"Bệ hạ... ta..."
"Thôi vậy, nếu chàng đã không muốn, trẫm sẽ không ép." Vân Yến không nói nhiều liền nghiêng người sang một bên, nhường chỗ cho Phùng Ái Quân ngồi dậy.
"Bệ hạ..." Phùng Ái Quân thế mà vẫn nằm yên, hắn nhu nhược lên tiếng, hốc mắt cũng đỏ lừ, "Nàng từng nói, cả đời này cũng sẽ không sủng hạnh ta."
Á à, mi lại bày chiêu lừa gạt trẫm!
Trẫm không nhớ nguyên chủ từng nói như vậy nha!
"Trẫm có nói sao?" Vân Yến nheo mắt, ngả ngớn đáp: "Vậy thì trẫm nói dối đó, phượng hậu mỹ mạo nghiêng nước nghiêng thành như vậy, tại sao ta lại không sủng hạnh được?"
Lời vừa dứt, Vân Yến liền lờ mờ cảm thấy được hận ý và hàn ý phát ra từ Phùng Ái Quân, dù đã được hắn che giấu kĩ nhưng hành động siết tay đã bán đứng hắn.
"Thế nào? Phượng hậu không muốn rời khỏi long sàng là muốn được trẫm sủng hạnh?" Vân Yến cười nhạt, "Miệng chàng nói không nhưng thân thể thì rất thành thật đấy."
000: Châm ngôn của tổng tài cũng bị cô cưỡm mất, hình như ký chủ dạo này rất dễ bị chọc điên thì phải.
Thân thể liễu yếu đào tơ của Phùng Ái Quân run lên một cái, như tiểu bạch thỏ vừa bị sói xám ăn hiếp, vô cùng đáng thương.
Hắn giương đôi mắt long lanh của mình nhìn Vân Yến, âm thanh dịu nhẹ, "Bệ hạ, nàng đừng nói vậy, ta thật sự không có ý định đen tối như vậy."
"À..." Vân Yến thâm sâu khó lường kêu một tiếng.
Chỉ khoảng một phút sau đó, Vân Yến không một lời liền kéo tay Phùng Ái Quân ném thẳng ra bên ngoài rồi lạnh nhạt đóng cửa lại.
Phùng Ái Quân chưa kịp chỉnh sửa quần áo: "..."
"Ở cạnh phượng hậu, trẫm có cảm giác như vừa ở cạnh kỹ nhân*, chàng vẫn là nên tự suy nghĩ về bản thân mình đi, khi thâm tâm chàng không còn trong sạch thì chàng không xứng với trẫm."
*Kỹ nhân: Là những người làm nghề bán thân ở kỹ lầu.
Giọng nói kiêu ngạo của Vân Yến phát ra từ phía bên kia cửa gỗ như muốn tạt thẳng một gáo nước lạnh vào mặt Phùng Ái Quân.
Hoàng Mục Thánh! Cô ta... vậy mà dám bảo hắn giống kỹ nhân!
Phùng Ái Quân tức giận đến thở không thông, hai tay siết chặt vạt áo, vội vàng rời đi mất.
Có lẽ là bản thân hắn biết, mình ở lại cũng không có tác dụng gì, ngược lại nếu không cẩn thận thì sẽ chọc trúng điểm phát bệnh thần kinh của Vân Yến cho nên mới nuốt cục uất ức mà rời đi.
Hiện tại cung Vạn Phúc, ngoại trừ Vân Yến ra, tất cả mọi người đều không dám đi lại gần khu vực đó.
Bởi vì họ sợ nữ đế sẽ nổi điên, bảo họ cướp không khí của cô, hòng ý định giết cô.
Cô điên như vậy, họ không muốn ở gần đâu, mọi người cũng còn quý trọng mạng sống của mình cả.
Sau khi đuổi tên bạch liên hoa kia đi, Vân Yến liền tìm cách để phá vỡ chiếc gương kia.
Nếu không phải do cô có tinh thần lực hùng mạnh thì lúc nãy hẳn là cô đã bị cái gương kia dắt mũi một trận rồi.
Lan man ngồi suy ngẫm một hồi, Vân Yến mới nhớ ra mình cũng có một thứ tương tự như cái gương nọ.
"000, lấy Như Ý gương ra cho trẫm." Vân Yến hùng hổ nói.
000 bẹp miệng lấy ra.
Trong không gian trống rỗng rất nhanh liền xuất hiện một chiếc gương có kiểu dáng hơi cổ, trên mặt gương còn in một dấu chân nhỏ.
Mắt thấy Như Ý gương hơi hoang mang xoay phải xoay trái nhìn xung quanh, Vân Yến nhanh chóng mỉm cười chỉ chỉ lên phía trên: "Như Ý gương, mau nhảy lên bắt cái gương đó xuống cho trẫm."
Như Ý gương nhìn theo hướng Vân Yến chỉ, thấy nguy cơ bản thân không làm được là khá cao, Như Ý gương vội lắc lắc.
Bổn gương thần không thể bay cao được như vậy! Nhưng nếu cô lắp thêm cánh cho bổn gương thần thì còn được...
"Cánh cái gì mà cánh, linh lực của mi cho chó ăn rồi à?" Vân Yến trừng mắt, tiện tay vỗ gương thần vài cái, cô cổ vũ nó bằng những lời ấm áp: "Mi đừng có nghĩ đến việc muốn ta truyền thần lực cho mình, ngoan ngoãn một chút để tìm được đường sống đi nhé."
Như Ý gương: "..." Đừng có nói rõ ra như vậy được không hả?
Gương cũng có tôn nghiêm mà!
Có biết mình nói như thế sẽ làm gương tổn thương hay không!?
"Có làm hay không?" Thấy Như Ý Gương mãi chần chừ, Vân Yến sầm mặt, nhịn không được đe dọa một tiếng, "Mi không làm, ta liền ném mi ra bên ngoài, đập mi cho đến khi nát mà thôi."
Đồ ác quỷ!
Như Ý gương đau khổ nhảy nhảy lên với mục đích là để gần cái gương ở trên không trung kia thêm nhiều chút.
Nhưng mà nhảy không được bao lâu, Như Ý gương liền cảm thấy có một bàn tay nào đó đã nhấc nó lên rồi ném thẳng nó vào chiếc gương kia.
Hai chiếc gương va chạm nhau, tạo thành một vụ nổ nhỏ, khoảng năm phút sau, đã có một chiếc trong số hai chiếc gương rơi xuống, vỡ tan tành.
Vân Yến bước lại gần cái gương đã vỡ thành từng mảnh, con ngươi đen láy của cô đột nhiên co rút lại.
"Làm tốt lắm." Vân Yến thu lại tầm mắt, mỉm cười nhìn lên trên.
Như Ý gương còn đang xoay vòng vòng vì chóng mặt, nghe thấy Vân Yến khen mình liền kiêu ngạo lắc qua lắc lại.
Bổn gương thần luôn lợi hại như vậy đó, nếu thấy yêu người ta thì truyền thần lực cho ta đi đi đi đi!
Vân Yến đạp đạp mảnh gương dưới chân mình, hai mắt thì chăm chăm nhìn Như Ý gương, "Nếu như ngươi muốn tương lai của ngươi là quá khứ của thứ này thì ta sẽ cam chịu giúp ngươi vậy."
Như Ý gương sững sờ vài giây, sau đó mới hiểu lời Vân Yến nói.
Thì ra là Vân Yến đã cho thần lực bám vào thân nó rồi mới ném nó lên trên không trung, khi khoảng năm giữa cả hai gần nhất, thần lực của cô sẽ từ nó dịch chuyển sang cái gương kia, và kết quả là khiến cái gương kia vỡ tan tành.
Như Ý gương: "..." Thần lực hay quỷ lực vậy trời.
Đột nhiên nó bắt đầu cảm thấy hối hận như chấp nhận đi theo cái người vô tâm vô tính như Vân Yến rồi.
Thiên đạo, mau cứu bổn gương thần về chốn cũ!
Thiên đạo: 凸(`△´+)凸.