Thấy Như Ý gương đau khổ bay vào một góc, Vân Yến chỉ trợn mắt một cái rồi quay lại long sàng kéo chăn đi ngủ.
Đêm qua trắng đêm, hôm nay ngủ bù vậy.
Mang trong mình một tâm trạng vô cùng thoải mái, Vân Yến nhàn nhã ôm chăn mềm gối ấm nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ.
000 thấy vậy liền vuốt mặt vài cái, sau một hồi đắn đo nó mới khẽ lên tiếng nhắc nhở: "Ký chủ, cô còn hai chồng tấu chương ở thượng thư phòng..."
"..."
"Cô không định phê duyệt thật sao? Vậy thì ngày mai số tấu chương lại tăng lên gấp ba, hôm sau lại gấp bốn thì lúc ấy cô phải phân thân ra làm việc đấy." 000 nhịn không được nói thêm vài câu.
Lời nói của 000 đã thành công khiến cho Vân Yến trừng mắt nhìn không trung.
"Trẫm là thiên tử." Vân Yến cắn môi, "Thiên tử mà phải được đảm bảo sức khỏe! Mà ngươi lại cố ý nhắc nhở ta đi làm việc, lỡ như trẫm có mệnh hệ gì thì ngươi sẽ bị thiên lôi đánh chết!"
000 trợn mắt: "Vậy à? Vậy thì cô cứ thử ngủ tiếp đi." Xem xe mấy chồng tấu chương đáng yêu của cô sẽ cao đến chừng nào.
Hừ, người ta ghét bỏ cô rồi đó!
Người ta chỉ muốn tốt cho ký chủ thôi, vậy mà cô lại đi hăm dọa người ta như vậy.
Bây giờ tôi không thèm quan tâm cô nữa đâu nhé, mười phút sau tôi sẽ quan tâm cô lại sau, nhé!
Vân Yến: "..." Cảm ơn, không cần đâu.
Dù miệng nói vậy nhưng sau khi bị nhắc nhở, Vân Yến vẫn lết chân mặc thêm áo, rồi đi thẳng đế thượng thư phòng ngồi phê tấu chương nhiệt tình cả buổi.
_
Phủ Quốc Sư.
Thư phòng của Phùng gia lúc này hội tụ đủ ba vị đại thần của Quân Thánh quốc, Phùng Trinh Du - Quốc Sư, Túc Đà - Thừa Tướng và cuối cùng là Ôn Hoàng Sinh - Tướng Quân.
Ba người phụ nữ mỗi người một vẻ, nhưng trên khuôn mặt của cả ba đều có một loại căng thẳng nhất định.
Một hồi lâu khi không thấy ai lên tiếng, Ôn Hoàng Sinh mới mở đầu cuộc trò chuyện bằng một câu hỏi đầy nghi vấn: "Hai người không nghĩ là bệ hạ đang diễn trò sao?"
"Bệ hạ không phải là người sẽ hành động như vậy.'
"Bệ hạ sẽ không bốc đồng nếu như bản thân không nắm chắc phần thắng."
Phùng Trinh Du và Túc Đà đồng thời lên tiếng đáp câu hỏi của Ôn Hoàng Sinh, nghe câu trả lời của hai người họ, bà ta chỉ biết cười nhạt.
"Rõ ràng là trung quân của bệ hạ mà, hai người thật sự hiểu nàng ta nhỉ." Ôn Hoàng Sinh rũ mắt, giọng điệu mang theo ý trào phúng.
Nghe vậy, Phùng Trinh Du hơi nhíu mày, bất mãn nhắc nhở: "Ôn Hoàng Sinh, tuy ngươi là tướng quân, ngươi có thể cư xử lỗ mãng nhưng không được xưng bệ hạ là nàng ta!"
Túc Đà cũng đồng tình gật đầu.
Ánh mắt của Ôn Hoàng Sinh hơi ảm đạm đi một chút, nhưng chỉ trong chốc lát bà ta đã lấy lại được tinh thần.
"Được rồi, là tại hạ bất kính, làm ảnh hưởng đến hai vị." Ôn Hoàng Sinh nhún vai.
Phùng Trinh Du thở dài lắc đầu, "Không cần nói vậy, chỉ là ta quá nhạy cảm mà thôi."
"Phùng quốc sư, Ôn tướng quân, bây giờ chúng ta đang bàn về sự thay đổi nhanh đến chóng mặt của bệ hạ đấy. Hai người nói vào trọng điểm một chút đi?" Túc Đà nhăn mày thể hiện bản thân đang rất mất kiên nhẫn.
Sau một hồi mím môi, Phùng Trinh Du mới lên tiếng: "Ta đã nghĩ ra một số trường hợp có thể xảy ra rồi, nếu các hạ muốn, ta sẽ nói ra hết."
Nghe thế, hai người còn lại liền im lặng.
Thấy mọi người không nói thêm gì, Phùng Trinh Du bắt đầu liệt kê các trường hợp mà bà ta đã nghĩ ra.
Sau khi Phùng Trinh Du trình bày xong, cả Túc Đà và Ôn Hoàng Sinh đều có những suy nghĩ riêng biệt về vấn đề này.
"Vậy trường hợp xấu nhất ở thời điểm bây giờ là bệnh của bệ hạ đã nặng thêm và chúng ta thì không thể tiếp tục khống chế được ngài ấy nữa nhỉ?" Ôn Hoàng Sinh khoanh tay.
"Ừ, tuy chỉ là một trường hợp có xác suất thấp nhất trong các trường hợp, nhưng cũng có khả năng sẽ là sự thật." Phùng Trinh Du đáp.
Túc Đà trầm ngâm nói thêm: "Lúc sáng bệ hạ cười rất nhiều, liệu đó có phải là một trong những triệu chứng khi bệnh của ngài ấy đang dần nghiêm trọng lên hay không?"
"Sáng nay nàng ta cười sao?" Ôn Hoàng Sinh nhếch môi, "Hình như nàng ta cũng không để ý rằng không có ta ở đó đúng không?"
Phùng Trinh Du liếc Ôn Hoàng Sinh, "Ôn tướng quân, chú ý đại từ nhân xưng của ngươi đối với bệ hạ một chút."
Thấy Phùng Trinh Du cứ mãi bắt bẻ bà ta ở điểm này, Ôn Hoàng Sinh liền lạnh giọng, "Sao nào? Bây giờ ỷ bản thân có địa vị cao hơn liền khinh thường ta? Không có ta giúp một tay thì các ngươi có cơ hội được ngồi ngang hàng với ta sao?"
Câu cuối của Ôn Hoàng Sinh vậy mà lại vô tình chọc phải vảy ngược của Túc Đà, bà ta tấm tắc: "Ngươi thì giúp chúng ta được bao nhiêu vậy? Ngươi chỉ có nộp một tờ giấy lên cho đương kim nữ đế, việc còn lại đều đẩy cho chúng ta làm cả mà cứ làm như bản thân mình làm nhiều việc lắm."
"Ngươi!" Ôn Hoàng Sinh nghe vậy liền thẹn quá hóa giận, lập tức lật cả bàn trà xuống mặt đất để ra oai.
"Ngươi đứng đầu quan võ, còn ta đứng đầu quan văn, đừng có khinh người có đầu óc chứ cái đồ không não." Túc Đà được nước lấn tới, hung ác mỉa mai Ôn Hoàng Sinh.
Ôn Hoàng Sinh giận đến rung mày, "Ngươi nói ai không có não? Ngươi có não thì sao nào, ngươi đánh giặc, ngươi giữ biên cương cho Quân Thánh quốc hay sao mà tự hào đến vậy hả?"
"Ta..."
"Các ngươi xem ta là không khí sao?" Phùng Trinh Du đứng dậy, khuôn mặt oai nghiêm nhìn hai người họ, "Nếu các ngươi chán ghét nhau đến vậy thì ta sẽ nhường chỗ cho hai người xử lí việc tư."
"À thôi..." Túc Đà nhíu nhíu mày, sau đó bà ta bình tĩnh kéo ghế ngồi xuống: "Thật ra ta chỉ định trêu chọc tướng quân, không có ý gì cả, chúng ta tiếp tục cuộc trò chuyện lúc nãy đi."
Ôn Hoàng Sinh: "..." Quả nhiên là quan văn, lật mặt nhanh như gió.
Một người như bà ta không đáng mặt nữ nhân!
Ta khinh!
Tuy trong lòng vô cùng bất mãn với Túc Đà, nhưng vì nể nang Phùng Trinh Du, Ôn Hoàng Sinh mới lấy lại được một chút bình tĩnh để ngồi xuống.
"Đúng vậy, ta cũng chỉ đang trêu thừa tướng mà thôi." Ôn Hoàng Sinh cười trừ, đáy mắt toàn là ghét bỏ.
"Ha ha, vậy mà ta cứ tưởng những lời của tướng quân nói nãy giờ là thật cơ. Ngài diễn cũng thật xuất thần quá đi." Túc Đà cười khẽ.
Nhưng Ôn Hoàng Sinh sau khi nghe vậy, trên mặt liền nổi lên cả gân xanh.
Ý của Túc Đà là: Quan võ không não như ngươi mà biết diễn sao? Ta sẽ nhớ mãi những lời ngươi nói nha, đồ ngu.
"Ha ha." Dù vậy, Ôn Hoàng Sinh vẫn kiên trì gặng cười đến tận cùng, quyết không để cho Túc Đà khinh thường mình.
Hình ảnh đồng mặt nhưng không đồng lòng của hai người làm cho Phùng Trinh Du hơi đau đầu, bà ta buộc phải chuyển sang một chủ đề khác để hai người họ có thể chú ý đến lời mình nói hơn.
Phùng Trinh Du lãnh đạm thông báo: "Về chuyện hậu cung của nữ đế, ta đã chọn xong những thiếu gia và công tử thích hợp để đưa vào."
Túc Đà không nói gì, Ôn Hoàng Sinh lại càng không có ý kiến.
Thấy hai người yên lặng, Phùng Trinh Du liền biết hai người họ đang nghĩ việc hậu cung không liên quan đến mình.
Nhưng mà họ nghĩ lầm rồi.
Phùng Trinh Du hơi ngẩng đầu nhìn về phía Túc Đà: "Túc thừa tướng, con trai út của ngài - Túc Ngọc sẽ trở thành ứng cử viên của thân phận Quý phi."
"Ta không đồng ý!"
Túc Đà suýt nữa là nhảy dựng lên, con ngươi co rút lại, "Chẳng lẽ ngài muốn con trai của ta tự đào hố chôn mình, nhảy vào mấy chuyện phức tạp nhây nhớt như ở hậu cung sao?"
"Thế nào là đào hố chôn mình?" Đôi mắt của Phùng Trinh Du hiện lên một tia sáng, bà ta không giận mà tự uy, "Được ở bên cạnh và hầu hạ cho nữ đế là phúc, là vinh của Túc Ngọc, cũng chính là niềm danh dự của Túc gia nhà ngài."
"Ngài!"
Túc Đà tức đến mức độ không thể thở nổi, hai mắt đỏ bừng đầy hung hãn.
Hình ảnh này làm cho Ôn Hoàng Sinh có cảm giác nếu Phùng Trinh Du mà dám nói một lời nữa là Túc Đà có thể thà chết cũng không để bà ta lành lặn ra khỏi đây vậy.
Cảnh tượng này làm cho Ôn Hoàng Sinh vô cùng thích thú, bà ta khoanh tay mỉm cười nhìn Túc Đà, trong mắt không thèm che giấu ý cười trên nỗi đau của người khác.
Đáng đời cái bà già mất nết!
Tạo nghiệp nhiều như vậy, rốt cuộc lại nhờ đứa con trai yêu quý duy nhất của mình trả hộ.
Thật là chọc bổn tướng quân cười chết!