Đại điện lúc bấy giờ đông nghẹt người, ai nấy cũng mang vẻ mặt vui vẻ mừng rỡ hướng nhìn lên phía trên.
Người họ nhìn là một nữ tử với mái tóc đỏ với bộ long bào cao quý, cô ta đang ngồi chễm chệ trên ngai vàng, phong thái tự tin ngút ngàn.
Hôm nay là ngày Hoàng Châu Sa chính thức được đăng quang thành tân Nữ Đế của Quân Thánh quốc.
Hoàng Châu Sa lấy hiệu là Trường An nữ đế, với hy vọng rằng Quân Thánh quốc mãi mãi trường tồn và an bình dưới sự cai trị của cô ta.
Lúc này, toàn bộ quan thần đồng loạt quỳ xuống mặt đất: "Trường An Nữ Đế vạn tuế, vạn vạn tuế!"
Hoàng Châu Sa tươi cười rạng rỡ, ngay cả giọng nói cũng không giấu nổi sự hài lòng: "Các ngươi miễn lễ."
"Tạ bệ hạ."
Nói xong các quan thần liền đứng dậy, lần lượt ngồi vào vị trí của mình.
"Nhân dịp ngày vui hôm nay, trẫm và Phùng quốc sư đã bàn bạc kĩ một điều." Hoàng Châu Sa nhìn sang phía cửa điện.
Cung nhân ở cửa nhận được tín hiệu từ Hoàng Châu Sa liền cong lưng hô: "Mời phượng hậu vào."
Nghe hai từ phượng hậu, quan thần ai nấy cũng ngầm hiểu được điều mà Hoàng Châu Sa và Phùng Trinh Du bàn bạc là việc phong ngôi phượng hậu cho Phùng Ái Quân.
Vì sao họ nghĩ phượng hậu chắc chắn là Phùng Ái Quân à, lý do rất rõ ràng là vì bên cạnh Hoàng Châu Sa là Phùng Trinh Du.
Nữ đế hai đời nay của Quân Thánh quốc đều là do một tay Phùng Trinh Du nâng lên, bà ta đã nâng thì cũng có thể hạ.
Cho nên Hoàng Châu Sa hẳn là sẽ không ngốc nghếch đến nổi bị lợi ích của bản thân che mắt rồi đưa thằng nhóc yêu phi Thanh Tuệ Hi lên làm phượng hậu đâu.
Nhưng mà người nam tử bước vào lại khiến cho các quan thần có một trận há hốc mồm vì kinh ngạc.
Phượng hậu ấy vậy mà không phải là Phùng Ái Quân!
"Thỉnh an bệ hạ."
Nam tử cúi đầu hành lễ, tóc trắng liền xõa xuống, mượt mà như tơ khiến ai cũng phải ngoái nhìn.
Trên người hắn là bộ phượng bào màu vàng được thêu hình phượng tinh xảo làm cho quý khí trên người nam tử tăng thêm vài bậc.
"Haha... Trẫm giới thiệu các khanh đây chính là Thục Huyền phượng hậu, là con cháu Thanh gia cũng là cháu trai của Phùng quốc sư." Hoàng Châu Sa cười đến tít mắt.
Xem bộ lần này cô ta hoàn toàn vui mừng khi Thanh Tuệ Hi được làm phượng hậu của mình.
Giang sơn dễ đổi, bản tính dễ dời, Hoàng Châu Sa hôm trước vừa khinh bạc Thanh Tuệ Hi cho rằng hắn không thể trở thành phượng hậu của cô ta.
Vậy mà hôm nay lại trực tiếp phong Thanh Tuệ Hi thành phượng hậu, hoàn toàn vứt đi mấy suy nghĩ thực tế của mình lúc trước.
Thế nhưng mà...
Nhìn Phùng Trinh Du bây giờ trông cũng không có vẻ gì là không hài lòng cả, ngược lại trông bà ta còn vui vẻ hơn kìa.
Thanh Tuệ Hi đột nhiên trở thành cháu chắt của Phùng Trinh Du, Phùng Ái Quân bây giờ thì không rõ là đang ở đâu.
Chẳng lẽ thủ đoạn của Thục Huyền phượng hậu lại ghê gớm đến nỗi có thể thu phục cả Phùng Trinh Du và Trường An nữ đế hay sao?
Thế thì cũng thật đáng gờm!
Chỉ sợ là cháu chắt họ mà vào hậu cung, sớm muộn gì cũng sẽ bị Thục Huyền phượng hậu dày vò đến tan nát thể xác.
Các quan thần có nhu cầu củng cố quyền lực lúc này thật sự là có chút e ngại khi thấy cảnh Thanh Tuệ Hi vui vẻ ngồi cạnh Hoàng Châu Sa.
Đồng thời cũng e ngại hình ảnh Phùng Trinh Du mỉm cười nhân hậu như một người bình thường.
Tuy nãy giờ mọi chuyện đều là do họ suy diễn, nhưng ai mà biết được chuyện hoàng tộc thế nào, mấy chuyện kì ba như hạ cổ độc, loạn luân hay nguyền rủa... cũng không phải chưa từng gặp qua mà.
Tâm quan thần loạn như ma, ngược lại ba người phía trên lại không có chút áp lực nào, hình ảnh này thật khiến cho người ta phải trố mắt mà nhìn.
Sau buổi lễ đăng quang, tiếp đến là buổi yến tiệc chúc mừng cho Hoàng Châu Sa và Thanh Tuệ Hi.
Đến lúc yến tiệc bắt đầu, quan thần ai nấy cũng vội vội vàng vàng chạy đi lấy lòng tân Nữ Đế và tân phượng hậu.
Thời thế đã đổi, họ vốn là chuẩn bị mấy lời hay ý đẹp để khen ngợi Phùng Ái Quân và Phùng gia, tiếc là sự việc bất thành, Thanh Tuệ Hi lại thay Phùng Ái Quân trở thành phượng hậu.
Bọn họ phải nhanh chóng cho người hầu chạy về xe ngựa lấy quà tặng Thanh Tuệ Hi thay cho mấy lời khen có cánh kia.
Thật ra cũng có thể tạm chấp nhận tha lỗi cho họ, chỉ cần là người của Phùng Trinh Du thì đều biết Thanh gia chỉ là một cái vỏ rỗng xinh đẹp mà Phùng Trinh Du tạo ra.
Một cái vỏ rỗng như vậy đột nhiên xuất hiện một con phượng hoàng, họ có kịp thời tìm hiểu gì về gia phả nhà Thanh đâu mà có lời khen?
Trong lúc mọi nơi ai nấy cũng nôn nóng chờ đến lượt mình dâng lên lễ vật thì ở gốc tối nọ có hai con người nhàn nhã đứng nói chuyện.
Giọng nói vừa cợt nhả vừa khinh thường vang lên, "Nhìn xem kìa, bộ dạng bọn họ đang hớt hải trông mới buồn cười làm sao. Vậy mà từng thề cả đời trung thành với ta cơ đấy."
Lời nói bất kính của người này mà bị người khác nghe thấy, sợ là cả đời này không nhấc đầu lên nổi.
Người bên cạnh trông không ngạc nhiên cho lắm, chỉ bình tĩnh đáp: "Bây giờ ngài đã không còn là Nữ Đế nữa rồi ạ."
Nhìn kĩ thêm một chút, có thể thấy hai người họ một tóc nâu, một tóc đen, dung mạo thanh tú không có nét riêng, điểm này làm cho cả hai hoàn toàn không có chút nổi bật nào.
"Minh Dao các khanh thật biết đùa, trẫm đã cho Phùng quốc sư và Hoàng Châu Sa mượn ngai vàng lâu như vậy rồi, tất nhiên cũng đến lúcphải đòi lại vương vị rồi chứ." Vân Yến cong khóe miệng tà tứ mỉm cười, con ngươi đen láy nhìn chằm chặp vào Hoàng Châu Sa như muốn chặt cô ta thành từng khúc thịt.
Minh Dao nhìn theo hướng nhìn của Vân Yến một chốc, sau đó lại nhìn cô với ánh mắt cung kính.
"Bệ hạ nói phải, là hạ thần ngu dốt."
"Không sao cả, trẫm không để ý mấy chuyện vặt vãnh như vậy." Vân Yến phất phất tay, lại ngả ngớn bắn ánh mắt khiêu khích về phía Phùng Trinh Du đang nói nói cười cười ở trên kia.
Phùng Trinh Du dường như rất nhạy cảm với ánh mắt có ý tứ không bình thường, bà ta ngay lập tức nhìn thẳng về vị trí cả hai người Vân Yến đang đứng.
Thấy Hoàng Châu Sa vẫn đang đối đáp rất tốt với các quan thần, Phùng Trinh Du liền yên tâm xin phép rời đi một chốc.
Hình bóng quen thuộc của Phùng Trinh Du ngày càng gần mình hơn, Vân Yến vỗ vỗ vai Minh Dao, lên tiếng cổ vũ: "Hôm nay là ngày vui, đồ ăn hơi nhiều nên trẫm no rồi, phải về đi ngủ sớm để mai làm việc thôi, Minh Dao các khanh có gì thì tiếp đón Phùng quốc sư hộ cho trẫm nhé."
Nói xong Vân Yến liền nhanh chân chạy ra khỏi buổi yến tiệc.
Đùa à, ở lại cho đám người Phùng Trinh Du nghi ngờ rồi phái sát thủ đi tìm cô để chơi đồ hàng cùng cô nữa sao.
Vân Yến bày tỏ mình không muốn chơi đồ hàng cùng đám người nhây nhớt kia nữa đâu.
Phùng Trinh Du cũng không phải là người thường, thấy kẻ lạ bên cạnh Minh Dao đang rời đi, bước chân của bà ta có xu hướng gấp gáp hơn.
Tiếc là dù bà ta gấp gáp cỡ nào cũng không kịp đuổi theo cái người thần bí đó.
"Minh quan các hạ, hân hạnh được gặp ngài." Phùng Trinh Du nhìn Minh Dao với ánh mắt không có chút hảo ý nào, "Dạo này ta rất ít khi thấy ngươi xuất hiện trên triều, gia tộc còn lục đục sao?"
Minh Dao lạnh nhạt nhìn Phùng Trinh Du, từ tốn đáp: "Thưa Phùng quốc sư, ta chỉ là bận chút việc ở nhà, Minh gia hiện tại còn rất ổn, không nhọc công ngài để tâm đến đâu ạ."
Phùng Trinh Du nheo mắt nhìn về con đường tối tăm mà người kia vừa đi, con ngươi lóe lên một tia sát ý.
"Làm sao ta lại không thể để ý cho được, gia tộc các ngài đã giúp đỡ cho bệ hạ và ta rất nhiều trong việc chế ngự Hoàng Mục Thánh mà."
Dường như biết Phùng Trinh Du định chạy theo hướng mà Vân Yến vừa đi, Minh Dao cố ý nhích qua phía bên trái một chút để chặn con đường mà Vân Yến vừa đi lại.
"Phùng quốc sư quá khen rồi, là gia tộc của ta giúp ngài nên họ mới xứng đáng được ngài và bệ hạ ân điển, còn Minh Dao ta đây, kẻ hèn này thật sự không xứng với vinh hoa phú quý mà ngài ban cho Minh gia."
Không biết là Phùng Trinh Du đã nghĩ đến chuyện gì mà quyết định không truy cứu việc người vừa đi là ai nữa
"Cũng là người Minh gia, Minh Dao các hạ nên tự tin hơn nữa." Phùng Trinh Du lấy từ trong ống tay áo ra một miếng ngọc bội, bà ta liếc nhìn Minh Dao, "Vả lại mếu đã là người của triều đình, ngài cũng phải có được thứ đồ này."
Minh Dao khẽ nhìn miếng ngọc bội một lúc rồi cười trừ, "Phùng quốc sư, ta chỉ là một quan thần nhỏ, nào có xứng với việc tham gia cùng các ngài."
Ngọc bội khắc hai chữ Hoàng Phùng, không cần nghĩ nhiều cũng biết Phùng Trinh Du đang ngỏ lời kết nạp thêm Minh Dao vào tổ chức phản loạn của bà ta.
Thật tiếc, từ xưa Minh Dao đã là quan thần chính trực, chỉ theo Nữ Đế có thân phận đường hoàng, quản lý tốt việc nước nhà để đất nước thoát khỏi cảnh nghèo đói, khổ đau.
Mấy điều này, Hoàng Châu Sa điều không đạt được một thứ nào.
"Ngươi rốt cuộc được ai chống lưng nhỉ? Là ai quyền cao vọng trọng mới khiến ngươi có thể hành động láo toét như vậy..."
Phùng Trinh Du cười lạnh, thẳng tay ném miếng ngọc bội xuống mặt đất.
"Ta đã cho ngươi một cơ hội, là người không chịu nhận, sau này có gặp chuyện gì không may thì cũng đừng trách ta ảnh hưởng đến."
Nói xong Phùng Trinh Du liền dứt khoát bỏ đi, còn Minh Dao chỉ lẳng lặng nhìn miếng ngọc bội bị vỡ một lát rồi lại dời mắt đi.
Phùng Trinh Du không biết lý lẽ như vậy... thật sự không giống như một Phùng quốc sư bình thường mà bà từng thấy.
Vậy là Phùng Trinh Du biết có người đang ở đây cho nên mới cố ý nói vậy?
Mà bệ hạ cũng thật là... bảo là mình đã rời khỏi buổi yến tiệc rồi nhưng lại ngồi trên mái điện nhìn chằm chằm bọn họ làm gì cơ chứ.
Minh Dao thở dài, vừa nhìn lên trên mái điện đã chạm phải cặp mắt đầy ý cười của Vân Yến.
Minh Dao: "..."
Bệ hạ giơ hai ngón tay là có ý nghĩa gì?
Minh Dao suy nghĩ một chút liền giật mình ồ lên một tiếng.
Hai ngón đó biểu tượng cho cái chết sắp tới của hai người đứng đầu hoàng cung là Phùng Trinh Du và Hoàng Châu Sa à?
Quả là bệ hạ, tâm tư khó lường, suy nghĩ cũng khó hiểu.
Vân Yến: "..." Chào bà ta nãy giờ mà bà ta lại không thèm chào lại, thật là một quan thần không nhạy bén.