Xuyên Nhanh, Ký Chủ Không Tầm Thường

Chương 347: Mỗi Ngày Nữ Đế Đều Muốn Đi Bắt Gian (38)




"Ngươi nói cái gì?"
Người phụ nữ trung niên một thân quyền thế nhíu mày nhìn cánh cửa đang đóng chặt của *điện Thái Hòa ở đối diện.
*Điện Thái Hòa: Là nơi diễn ra các đại lễ và các cuộc họp đại triều với sự tham gia của Vua, hoàng thân quốc thích.
(Vì không biết tên của điện này trong lịch sử của các triều khác nhau như thế nào, và mình cũng không rõ lắm về lịch sử nên mình tạm mượn tên của điện này trong cung điện ở Kinh Thành Huế nhé.)
Bị Phùng Trinh Du quát, cung nhân hoảng sợ ngay lập tức quỳ xuống tạ tội.
"Phùng quốc sư, hôm qua sau khi hạ nhân khóa lại cửa điện xong liền rời đi để các hộ vệ canh giữ, thế... thế mà sáng sớm hôm nay khi hạ nhân đến mở cửa thì không còn hộ vệ nào ở đây nữa, mà cửa điện cũng đóng chặt lại từ bên trong ạ!"
Phùng Trinh Du nheo mắt, thăm dò hỏi thêm: "Ngươi nói là cánh cửa này đã bị khóa từ bên trong à?"
"Vâng ạ!" Cung nhân dập đầu liên tục, cô ta lắp bắp trả lời: "Là... là hạ nhân vô năng, không bắt được kẻ gian đã làm việc tày trời như thế này."
Phùng Trinh Du cười lạnh một tiếng, cũng mặc cung nhân nói gì thì nói.
Người có thể làm mấy việc này trong cung ngoại trừ Minh Dao luôn đi theo Hoàng Mục Thánh kia ra thì còn ai nữa đây?
Là ả trưởng cung vô dụng kia ư?
Cũng không thể là bà ta, bà ta vô dụng như vậy, hẳn là sau khi Hoàng Mục Thánh chết thì đã trốn chui trốn nhủi để tránh gặp mặt mấy người trong cung.
Người trưởng cung sợ nhất ngoài Vân Yến ra, thì là Phùng Trinh Du.
Ngày xưa trưởng cung là người do Phùng Trinh Du phái đến để trông chừng Hoàng Mục Thánh, tránh việc Hoàng Mục Thánh gây chuyện mà bà ta không đến kịp lúc để cản lại.
Nhưng mà không biết từ một hôm đẹp trời nào đó, tấm lòng chung thành của trưởng cung đã thay chủ, bà ta không còn thường xuyên mật báo cho Phùng Trinh Du về việc của Hoàng Mục Thánh nữa.
Ngược lại, trưởng cung đã trở thành trợ thủ đắc lực của Vân Yến trong việc xử lý mấy việc lặt vặt trong cung.
"Hôm nay là ngày đầu tiên bệ hạ lên triều, để chuyện xui xẻo này xảy ra là do lỗi của hộ vệ và cung nhân canh gác điện Thái Hòa các ngươi. Hiện tại, ta sẽ không ban hình phạt cho các ngươi, sau khi xử lý chuyện này ta sẽ tính sổ sau."
Cung nhân nghe vậy lại dập đầu tạ ơn, âm thanh sụt sùi như muốn khóc, "Tạ ân nghĩa của Phùng quốc sư ạ!"
"Bây giờ ngươi đi gọi vài thị vệ khỏe mạnh trong cung đến, bảo họ phá cửa để vào trong." Phùng Trinh Du lạnh lùng nhìn cung nhân, "Ngày đầu tiên thượng triều của Trường An nữ đế phải thật thuận lợi, nếu không tất cả các ngươi toàn bộ phải đền mạng."
Các cung nhân phía sau cũng dập đầu theo liên tục, đồng thanh hô: "Vâng ạ!"
Cung nhân kia nghe lệnh lập tức chạy đi tìm thị vệ theo lời Phùng Trinh Du.
Dù Phùng Trinh Du không có quyền ban chết cho cung nhân đấy, nhưng Hoàng Châu Sa thì có thể nên việc họ sợ phải cũng không sai.
Vả lại thực quyền trong cung đều nằm trong tay Phùng Trinh Du, ai mà ngu đến nổi làm phật ý bà ta chứ.
_
Dưỡng Tâm điện.
Không khí trong điện vừa ấm áp vừa cao quý, lại có chút ngọt ngào của tình yêu bên trong.
Trên long sàng có hai hình bóng chồng chéo lên nhau, nam tử ngồi cạnh nữ tử, ngươi hơi chồm về phía nữ tử, thoạt nhìn như đang làm nũng.
Mái tóc trắng xóa của nam tử phủ lên đôi vai trần của hắn tạo nên một cảm giác mị hoặc lẳng lơ.
"Bệ hạ, hôm nay ngài phải dậy sớm để thượng triều." Thanh Tuệ Hi khẽ ngước nhìn Hoàng Châu Sa, đôi mắt trong sạch không nhiễm hạt bụi đó thật khiến người ta muốn mềm lòng.
"A Hi, trẫm thật sự không nỡ xa chàng." Hoàng Châu Sa tà mị mỉm cười, một tay kéo Thanh Tuệ Hi vào lòng, một tay bắt đầu không yên phận hành động lung tung.
Thanh Tuệ Hi cứng đờ một chốc, lại cúi đầu để tóc dài có thể che đi nụ cười gượng gạo của mình.
"Ta cũng vậy bệ hạ ạ, thế nhưng mà buổi thượng triều đầu tiên khi mới đăng quang rất quan trọng, Phùng quốc sư hẳn là cũng đang đợi nàng." Thanh Tuệ Hi cắn môi nói.
Nói đến Phùng Trinh Du, Hoàng Châu Sa quả thật là đã tỉnh táo hơn mấy phần.
Cô ta thả Thanh Tuệ Hi ra, khẽ hắng giọng một tiếng: "Chàng nói phải, A Hi."
Thanh Tuệ Hi rũ mi, nhẹ nhàng đề nghị, "Vậy để ta hầu hạ nàng mặc long bào."
"Được."
...
"Chuyện gì thế này?"
Vừa được cung nhân đưa đến điện Thái Hòa, Hoàng Châu Sa đã thấy một dãy các quan thần cùng cung nhân đứng xếp hàng ở bên ngoài điện.
Ai nấy đều lo lắng nhìn qua nhìn lại, dường như không ai rõ đang có chuyện gì đang xảy ra ở đây.
Tân trưởng cung thấy Hoàng Châu Sa đến liền chạy lại bẩm báo.
"Bẩm bệ hạ, cửa điện Thái Hòa đột nhiên lại bị đóng chặt, lúc sáng Phùng quốc sư có cho người phá cửa vào... Chỉ là không rõ tại sao đến giờ cửa vẫn khóa kín, mà Phùng quốc sư và những cung nhân có mặt lúc đó lại mất tích, chỉ có một người lúc đó rời đi để đến Dưỡng Tâm điện tìm ngài là còn ở lại."
Hoàng Châu Sa không nhịn được cau mày một cái, lòng có chút phiền não.
Phùng Trinh Du không xử lý ổn thoải mà đi đâu mất rồi à?
Thật sự không giống tính cách bình thường của bà ta tí nào.
Tỉ mẫn và chú ý đến từng chi tiết nhỏ mới là Phùng Trinh Du chứ.
Huống chi hôm nay lại là ngày đầu tiên cô ta thượng triều mà Phùng Trinh Du lại để một việc như thế này xảy ra sao?
"Cả cửa điện phía sau cũng không mở được à?" Hoàng Châu Sa nhìn sang tân trưởng cung, "Là khóa từ bên trong?"
Tân trưởng cung không dám ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt tức giận của Hoàng Châu Sa.
"Vâng ạ, tất cả con đường có thể đi vào đều bị khóa chặt từ bên trong."
Tình thế này thật sự không ổn rồi, Hoàng Châu Sa nhấp môi liên tục.
Nếu đã vậy thì tỉ lệ có người đang ở trong điện chờ họ thật sự không thấp.
Có thể nào là Hoàng Mục Thánh hay không?
Hoàng Châu Sa khẽ lắc đầu để tự trấn an bản thân mình, không thể nào, Hoàng Mục Thánh rõ ràng là đã chết, mình còn đã xem qua xác của cô ta rồi cơ mà.
"Vậy thì cho vài thị vệ phá cửa vào đi." Chắc hẳn là kẻ gian làm ra việc này đã trốn ra từ mái điện, gan của hắn ra sẽ không to đến nổi sẽ ngồi ở trong chờ cô ta và các quan thần vào đâu nhỉ.
Sau một canh giờ các hộ vệ loay hoay qua lại, cuối cùng họ cũng thành công làm cho cửa điện sập xuống.
Cửa điện ngã xuống, một trận khói bụi không rõ nguồn gốc từ bên trong trào ra.
Khoảng vài phút sau, tình cảnh bên trong điện Thái Hòa mới hiện ra một cách mờ ảo.
Có--- có người đang ngồi ở trên ngai vàng?
Vì vẫn còn chút khói bụi che đi tầm mắt nên các quan thần không thể nhìn rõ nhân dạng của kẻ đó.
Nhưng mà ngồi trên ngai vàng đã là phạm thượng, vả lại kẻ này còn là kẻ tình nghi đã khiến cửa điện đóng chặt từ sáng sớm hôm nay.
"Tên kia! Ngươi là ai mà dám ngồi trên long ỷ của bệ hạ!"
Quan đại thần kia vừa nói xong, một tiếng cười trầm thấp liền phát ra, mọi người nghe thấy mà lạnh cả sống lưng.
Tiếng cười này... thật sự có chút quen thuộc nha.
Chắc không phải là người chết không cam lòng nên trở về quấy phá bọn họ đấy chứ?
Không để cho mọi người suy diễn nhiều, người phía trong đã lên tiếng: "Trẫm ngồi trên ngai vàng của trẫm, từ khi nào việc này lại là việc không phải phép thế?"
Lúc người kia lên tiếng cũng là lúc hiệu ứng khói mù đã tan hết, hình bóng long bào quen thuộc nhàn nhã ngồi phía trên nhìn xuống hiện ra một cách rõ ràng.
"Xem các ngươi kìa, trẫm chỉ mới hơn nửa năm một chút không xuất hiện, các cún con của trẫm liền theo chủ nhân khác." Nữ tử tóc đỏ tỏ vẻ phiền muộn, "Có lẽ trẫm nên dùng máu rửa cả hoàng cung một lần để triều đình sạch sẽ trở lại nhỉ?"
Người đang nói là...
Là **Triều Dương nữ đế/ Hoàng Mục Thánh!
** Triều Dương nữ đế là phong hiệu của nữ Đế Hoàng Mục Thánh.
Chẳng phải Hoàng Mục Thánh đã chết rồi sao?
Làm thế nào cô ta vẫn ngồi ở đây, còn cười nhạo bọn họ nữa chứ!
Các quan thần hoang mang một thì Hoàng Châu Sa lại lo lắng và hoang mang mười phần.
Hoàng Mục Thánh không chết thì cái xác kia là của ai?
Hoàng Mục Thánh ở đây thì Phùng Trinh Du đang ở nơi nào?
Hoàng Mục Thánh...
"Nhớ trẫm đến mức không thể nói nên lời nữa rồi hay sao Châu Sa?" Vân Yến tay chống cằm nhìn Hoàng Châu Sa, cô nheo mắt, "Hay là nói, ngươi đang nhớ đến Phùng quốc sư của trẫm?"
Nói đến Phùng Trinh Du, Hoàng Châu Sa liền ngẩng đầu lên, khuôn mặt có chút nghiêm trọng.
Phải rồi, Phùng Trinh Du chắc chắn sẽ không bỏ rơi cô ta đâu, bà ta hẳn là đã biết việc Hoàng Mục Thánh trở lại nên đã đi chuẩn bị cấm vệ quân để bao quanh rồi bắt ả lại!
Lúc này, trưởng cung cùng Minh Dao lại đẩy một cái giá treo một người phụ nữ cả người đầy máu từ phía trong điện ra.
Cấm vệ quân âm thầm tiếp cận mọi người nãy giờ cũng xuất hiện, họ đứng quanh điện Thái Hòa thành một vòng tròn lớn, trên tay họ còn mang cả kiếm và súng.
Cảnh tượng đáng yêu này làm Vân Yến phải cười khúc khích, cô chỉ vào người phụ nữ đáng thương kia, trước ánh mắt khiếp sợ của mọi người, cô vui vẻ giới thiệu.
"Đây là Phùng Trinh Du - Phùng quốc sư của trẫm, các ngươi xem xem cái kết của ngài ấy có xinh đẹp và tuyệt vời hay không nào?"
Nói xong, Vân Yến liền thêm một câu đe dọa, "Ai nói không thì sẽ lãnh cùng một cái kết như Phùng Trinh Du nhé."
Cả người các quan thần run lẩy bẩy, cung nhân thì đã cúi đầu xuống không dám nhìn, duy chỉ có Hoàng Châu Sa là mắt trừng trừng nhìn Vân Yến.
Không thể nào như vậy được...
"Chuyện gì cũng có thể cả Châu Sa à, dù là việc ngươi phạm tội đại nghịch bất đạo hay là việc Phùng Trinh Du phạm tội ám sát đế vương." Vân Yến híp mắt mỉm cười, "Thế nào, những năm tháng ở trong hoàng cung thiếu bóng trẫm, ngươi vui vẻ chứ?"
"Hoàng Mục Thánh! Ngôi vị hoàng đế này vốn dĩ là mẫu hoàng trao lại cho ta, người chẳng qua là bị Cô gia các ngươi ép buộc cho nên..." Hoàng Châu Sa không cam lòng nói.
Thấy Minh Dao cùng cấm vệ quân bao vây Hoàng Châu Sa đang manh động, Vân Yến liền cản lại.
"Được rồi, cho người sắp chết nói bậy nói bạ một chút cũng không sao."
Ý tứ của Vân Yến đã rõ ràng như vậy mà quan thần lại cố tình ngóc đầu lên bênh vực Hoàng Châu Sa cho bằng được.
"Bệ hạ... giết hoàng tộc là không tốt..."
"Đúng vậy bệ hạ."
...
"Ai cho lũ hạ nhân các ngươi lên tiếng lúc này?" Vân Yến liếc nhìn đám quan thần, "Chẳng phải trẫm đã nói, toàn bộ các ngươi đều bị biếm thành hạ nhân rồi sao?"
"Hay là trẫm quên nói nhỉ?" Vân Yến nhíu mày suy ngẫm, "Chắc là trẫm quên thật."
"Nhưng bệ hạ..." Quan thần yếu ớt nêu ý kiến.
Lúc này, một giọng nói dí dỏm xen vào cắt đứt cuộc trò này của các quan thần với Vân Yến, "Bệ hạ cái gì mà bệ hạ."
Hoàng Châu Sa nhìn thấy người nọ, tơ máu trong mắt lại tăng.
Phùng Linh Nhạc?
Phùng Linh Nhạc thế mà là người của Hoàng Mục Thánh?
Phùng Linh Nhạc cười khanh khách, "Đừng ngạc nhiên như vậy, ta đã làm việc cho bệ hạ ngay từ đầu rồi đó. Ai như đám người hai lòng các ngươi đâu, thấy bệ hạ thất thế liền đi theo kẻ khác."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.