Nhìn đống sử ký về giai thoại này đã được ghi chép hoàn thiện trước mặt mình, Vân Yến liền hài lòng vỗ vỗ chúng vài cái.
Đám quan thần viết sử thật sự chăm chỉ và kiên nhẫn ghê, cô góp ý gì thì họ cũng vui bẻ sửa lại rồi lại ngay lập tức nộp lại.
Thật là giỏi quá đi, lát nữa phải cho người tăng cho họ một tháng bổng lộc xem như phần thưởng vậy.
"Bệ hạ."
Vân Yến ngẩng đầu nhìn người gọi mình, "Có chuyện gì?"
Phùng Linh Nhạc cười tủm tỉm, chân lon ton chạy đến gần Vân Yến.
"Thần nghe bảo tội nhân họ Phùng kia đã kể hết quá khứ cho ngài..."
"Đừng tò mò." Vân Yến ngay lập tức cảnh cáo cô ta, "Tính tò mò sẽ không đem lại cho ngươi thứ gì tốt đâu."
Nhất là khi Phùng Linh Nhạc biết được lý do cô ta bị Phùng Trinh Du ghét bỏ là vì phụ thân của nguyên chủ.
Lỡ đâu cô ta cũng nổi khùng như Phùng Trinh Du, rồi chơi trò đâm sau lưng thì Vân Yến lại phải tốn tiền dọn xác.
"Ể..."
Không nhận được câu trả lời như ý, Phùng Linh Nhạc không vui bĩu môi, "Bệ hạ sao lại có thể chắc chắn như vậy chứ?"
Vân Yến lạnh mặt: "Không tin lời trẫm thì kiếm sẽ kề cổ ngươi."
"À vậy hạ thần không cần nghe nữa ạ." Nghe vậy, chỉ trong tích tắc, Phùng Linh Nhạc liền trở mặt.
Xem cách cô ta suy tính kìa, Phùng Linh Nhạc và bà già kia quả là mẹ con, cách sống chẳng khác gì nhau cả.
Vân Yến trợn mắt, cô lên tiếng đuổi người, "Không còn việc gì thì cút ra khỏi đây cho trẫm làm việc."
Bị đuổi ra khỏi thượng thư phòng, Phùng Linh Nhạc nghe lời chầm chậm bước chân đi ra.
Thế nhưng khi chân vừa chạm cửa điện, Phùng Linh Nhạc đã ngưng lại, cô ta hỏi: "Bệ hạ giết Phùng Trinh Du rồi ạ?"
Vân Yến liếc mắt nhìn bóng lưng của Phùng Linh Nhạc, "Ngươi đau lòng?"
"Không có ạ." Phùng Linh Nhạc vẫn dùng giọng điệu dí dỏm như ngày thường, "Thần chỉ là đang nghĩ, liệu ở dưới suối vàng Phùng Trinh Du có cay đắng khi biết thần là người cướp chiếc kim bài cấm vệ quân của bà ta hay không?"
"Hạ thần sẽ rất vui nếu như Phùng Trinh Du đau khổ." Phùng Linh Nhạc đặt hai tay ra sau lưng, lời nói không giấu được sự hả hê.
Để lại câu nói này, Phùng Linh Nhạc tung tăng rời đi.
Bóng hình của Phùng Linh Nhạc xa dần, Vân Yến chán nản gác tay lên trán.
Quả thật, tấm kim bài đại diện cho người có thể sử dụng cấm vệ quân là do Phùng Linh Nhạc cướp từ Phùng Trinh Du về cho cô sử dụng.
Bao đời này, toàn là hoàng đế nắm giữ, đến đời này thì lại đưa cho quốc sư nắm giữ, tất cả đều là do một tay Hoàng Phục Lân làm ra.
Bà ta chính là ngại Hoàng Châu Sa và Phùng Trinh Du không có người chống lưng cho nên làm đến như vậy đấy.
Vì thế, Phùng Trinh Du mới tự tin đến mức có thể ra lệnh cho nguyên chủ bất cứ lúc nào, vì hai tay bà ta ngoài quyền lực, tiền và vị trí cao trong triều đình thì cũng không có gì nữa.
Lí do mà Vân Yến không kể chuyện cũ cho Phùng Linh Nhạc cũng là vì lý do đó.
Cô ta có thể trộm kim bài từ Phùng Trinh Du - kẻ cẩn thận nhất nhì hoàng cung một lần, thì chắc chắn cũng có thể lấy lại kim bài đó từ tay nguyên chủ.
Hổ mẫu sinh hổ tử, tuy Phùng Trinh Du chán ghét Phùng Linh Nhạc nhưng bà ta chưa bao giờ phủ nhận việc Phùng Linh Nhạc cũng tinh ranh như bà ta cả.
Nếu không phải phụ thân Phùng Linh Nhạc mang họ Cô, thì bây giờ Phùng Linh Nhạc đã cùng Phùng Trinh Du lui ra phía sau để giúp đỡ việc xây dựng thế lực ngầm cho Hoàng Châu Sa rồi.
"Bệ hạ."
Chưa nhắm mắt được bao lâu, đã có người tiếp tục làm phiền cô, Vân Yến thở dài một tiếng, "Có chuyện gì?"
Trưởng cung thấy tâm trạng Vân Yến không tốt lắm liền hạ giọng thật thấp, "Người của chúng ta đã tìm thấy Phùng Ái Quân ạ."
"Tìm thấy rồi à?" Vân Yến bật người ngồi dậy, khuôn mặt cô tràn ngập sự vui sướng, "Đi, chúng ta đi xem hắn ta còn sống hay đã chết."
Trưởng cung: "..."
Dù gì cũng từng là phu thê, ngài đừng có lạnh lùng tàn nhẫn đến nỗi trù người ta chết sớm chứ.
"Bẩm bệ hạ, Phùng Ái Quân còn sống ạ." Trưởng cung lau đi mồ hôi trên trán nói thêm.
"Ồ, vậy ta tới bức hắn chết... à không, nói chuyện với hắn vậy." Vân Yến vỗ mặt, suýt nữa là cô lại nói bậy bạ rồi.
Trưởng cung nhìn Vân Yến một thân khí thế bước đi, trong lòng bỗng sầu nhiều chút.
Bà ta còn chưa kịp bẩm báo chuyện tiếp theo thì bệ hạ đã hào hứng chạy đi tìm Phùng Ái Quân rồi.
Bệ hạ là đang sợ Phùng Ái Quân biết tin cả Phùng gia ngoại trừ Phùng Linh Nhạc đều bị xử tử nên vội vàng đi đến chăng?
Vì một nam nhân yếu đuối như hắn mà nghe tin đó hẳn là sẽ đau lòng đến nỗi sẽ cắn lưỡi tự tử mất?
À quên mất, trưởng cung vỗ vỗ mặt mình.
Phải mau mau nói chuyện kia cho bệ hạ nghe mới được!
Lòng can đảm không biết từ đâu ra bỗng nhiên dồn vào người trưởng cung, bà ta vội đi theo cô, "Bệ hạ, hạ nhân còn chuyện này muốn nói ạ."
Vân Yến gật gật đầu ra hiệu cho phép trưởng cung nói.
"Chuyện là... Thanh Tuệ Hi trước khi xuất cung tu hành thì muốn gặp bệ hạ một chốc, nên là nhờ hạ nhân gửi lời cầu xin đến ngài ạ."
Nhắc đến Thanh Tuệ Hi, con ngươi của Vân Yến không có chút gợn sóng nào.
Ha hả, Vân Yến còn có thể cảm thấy thế nào khi nghe đến ba từ Thanh Tuệ Hi ngoài vô ngữ đây?
Nhiệm vụ thì cũng đã xong từ lâu, cô cũng có còn trách nhiệm gì với Thanh Tuệ Hi nữa đâu.
"Báo lại với các cung nhân cạnh Thanh Tuệ Hi là trẫm dạo này rất bận, không có thời gian gặp hắn." Vân Yến phủi tay liền vứt đi trách nhiệm đối với Thanh Tuệ Hi.
Thấy Vân Yến trông có vẻ đang cọc, trưởng cung không dám nghĩ nhiều mà liền dạ dạ vâng vâng rồi đi theo cô.
Trưởng cung cảm thấy mình không thể đùa với năng lực đọc suy nghĩ vô cùng tâm linh của cô được đâu.
Bà ta nghĩ gì Vân Yến cũng biết cả, nếu nghĩ bậy bạ thì cô sẽ tiện tay chém đầu bà ta luôn đấy.
Nhưng mà phu thê kết tóc...
Không nghe thấy tiếng bước chân của trưởng cung nữa, Vân Yến xoay người quát một tiếng: "Trưởng cung!"
Quán tính làm cho trưởng cung đột nhiên thốt lên câu: "Hạ nhân sai rồi!"
Vân Yến trợn mắt, "Tay chân người đã lề mề rồi, bây giờ đầu óc cũng vậy à? Già rồi nên muốn trẫm cho về hưu đúng không?"
Trưởng cung liên tục lắc đầu, đột nhiên lại chơi trò nịnh nọt cô, "Hạ nhân chính bị vẻ đẹp của bệ hạ làm mù mắt..." . Truyện Xuyên Không
Vân Yến mặt không đổi sắc chờ bà ta nói hết câu.
"... chó của hạ nhân nên không kịp đi theo bệ hạ ạ." Trưởng cung lắp bắp một hồi mới nói hết câu.
Vân Yến: "..." Chắc chắn là lúc nãy bà ta vừa nói xấu cô nên mới giật mình.
Vì lần này là thời gian đặc biệt nên Vân Yến tạm bỏ qua cho trưởng cung một lần.
"Đừng có lề mề nữa, đi thôi."
"Vâng!"
_
Nơi mà trưởng cung đưa Vân Yến đến là cung điện ngày trước của Phùng Ái Quân khi hắn mới nhập cung.
Vì bấy giờ cung điện này ít khi được dùng cho nên xung quanh toàn là bụi, thế nhưng cung nhân vẫn cho Phùng Ái Quân vào được cũng hay thật đấy.
Càng vào sâu bên trong, hình ảnh cô độc quạnh hiu của nam tử lại càng hiện rõ hơn trong mắt Vân Yến.
Ra hiệu cho trưởng cung ra ngoài xong, Vân Yến mới ngồi vào bàn, mặt đối mặt với Phùng Ái Quân.
Nhìn thấy khuôn mặt bị bỏng một phần của Phùng Ái Quân, Vân Yến cũng không có chút ngoài ý muốn nào.
Người đầu tiên lên tiếng là Vân Yến.
"Đã lâu không gặp, Phùng Ái Quân."
Phùng Ái Quân nâng khóe môi tạo thành một nụ cười cao quý, "Ta cũng đã lâu rồi không gặp bệ hạ."
"Cả Phùng gia bây giờ chỉ còn mình ngươi và Phùng Linh Nhạc, hẳn là ngươi đã biết việc này nhỉ?" Vân Yến chớp chớp mắt, "Ngươi nên cảm ơn Phùng Trinh Du vì đã vô tình cứu ngươi một mạng."
Nghe thế, Phùng Ái Quân liền cười muốn khùng.
"Bệ hạ à, rõ ràng là nàng biết tính tình Phùng Trinh Du như thế nào mà." Phùng Ái Quân sờ sờ phần da mặt không còn láng mịn của mình, đáy mắt tối sầm, "Bà ta là một kẻ mà ta ghê tởm một chết."
Chỉ vì hắn ta bị người của Hoàng Châu Sa hại cho hủy dung mà bà ta liền cho rằng hắn vì nhung nhớ Hoàng Mục Thánh nên tự phá hủy dung mạo của mình.
Thật là nực cười muốn chết, nhất là khi mà bà ta cho người nhốt hắn ở chốn xó xỉnh khỉ ho cò gáy nào đó để hắn tự sinh tự diệt rồi mau chết sớm.
Nhưng mà bây giờ Phùng Trinh Du đã chết, Phùng Ái Quân xem như đã vơi đi mấy phần hận thù.
Tuy nhiên, hận thù đối với người đối diện thì trong lòng hắn vẫn chưa nguôi ngoai được chút nào.
"Trẫm đến đây không phải là để hàn huyên cùng ngươi." Vân Yến chống cằm nhìn hắn ta, ánh mắt không có một tình cảm dư thừa.
Chẳng biết là vì sao khi nhìn phải ánh mắt đó, Phùng Ái Quân lại hơi hốt hoảng.
Chờ hắn bình tĩnh lại, đã là năm phút sau đó.
"Bệ hạ muốn hỏi hạ nhân về chuyện của Phùng Trinh Du sao?" Phùng Ái Quân cười tự giễu, "Thế thì ngài chẳng lấy được thông tin hữu ích gì từ ta đâu."
Vân Yến nhướng mày, cô đáp: "Mấy việc như thế, trẫm không cần phải tìm đến ngươi."
Phùng Ái Quân hơi bất ngờ với lời nói của Vân Yến.
Nếu như cô tìm đến hắn không phải là vì việc liên quan đến Phùng Trinh Du thì sẽ là về cái gì đây?
"Trẫm vẫn luôn biết ngươi hận trẫm, chẳng qua là trẫm không hiểu lý do mà ngươi hận là gì."
"Bệ hạ thật sự đưa ta về lại hoàng cung chỉ vì một câu hỏi vô vị như vậy ạ?" Phùng Ái Quân cười lạnh.
"Nếu không phải thì sẽ thế nào?" Vân Yến bá đạo nói, "Ngươi bây giờ chẳng qua là một hạ nhân, trẫm nói gì thì ngươi cũng nên ngoan ngoãn trả lời một chút, may ra còn có con đường sống."
Phùng Ái Quân tay siết chặt y phục bẩn thỉu trên người mình, "Bệ hạ nói đúng." Hắn mỉm cười, đôi mắt lộ ra một tia mệt mỏi cùng đau đớn.
"Ta hận bệ hạ là vì cho đến bây giờ nàng vẫn chưa một lần thị tẩm ta."
"Ta hận nàng vì lần đầu của ta lại dành cho Hoàng Châu Sa chứ không phải là người thê tử mà ta được gả cho."
"Ta hận nàng là vì Phùng Trinh Du bảo ta hận nàng."
"Nhiêu đấy lý do đã đủ cho bệ hạ hài lòng chưa ạ?"
Vân Yến không đáp, dường như cô đang tập trung suy nghĩ điều gì đó.
Mái tóc đỏ quen thuộc của cô dù dưới ánh sáng hay trong bóng đêm vẫn tự mình rực sáng như vậy.
Phùng Ái Quân nhìn mái tóc ấy đến thất thần, khi hồi thần lại rồi, hắn lại hỏi cô: "Nếu bệ hạ đã hài lòng, vậy có thể đáp ứng ta một yêu cầu này được hay không?"
"Nói đi." Vân Yến liếc Phùng Ái Quân một cái.
"Ta muốn khi mình chết, xác sẽ được chôn cạnh ngài với tư cách là phu thê."
"..."
"Bệ hạ chán ghét và kinh tởm ta đến vậy sao?"
"Việc này vốn không do ta quyết định."
"Không do ngài quyết định sao ạ? Hahahaha... Đây là câu nói hài hước nhất trong cuộc đời ta từng nghe thấy đấy, bệ hạ ạ..."