Xuyên Nhanh, Ký Chủ Không Tầm Thường

Chương 357: Bàn Luận Về Cách Thoát Khỏi Cuộc Sống Chó Chết của Ma Pháp Sư (4)




Chầm chậm bước qua từng dãy phòng học, cô gái lại nhàn nhã nhìn qua cửa sổ xem các học sinh một chút.
Từng gian từng gian phòng đều được cô đi lướt qua, cho đến gian phòng học tráng lệ cuối dãy tầng ba.
Đến đây, cô ngừng chân lại, khẽ nhìn vào bên trong một chốc.
Trong đây có những cô cậu học sinh đang chăm chú học hành, người đầu xanh, kẻ đầu đỏ... không thể không nói màu tóc ở vị diện này thật sự rất đa dạng.
Nhưng người trông bắt mắt nhất lại chính là cô gái ngồi cạnh cửa sổ với mái tóc đen suôn mượt và đôi mắt xanh biên biếc của bầu trời kia.
Các tia nắng dịu dàng như đang cố ý chiếu vào người cô để làm nổi bật lên vẻ đẹp vô thực ấy.
Thế nhưng cô ấy vẫn không quan tâm đến việc gì cả mà một lòng hướng về phía bảng đen, chăm chú nghe cô giảng, đôi lúc lại cúi đầu viết viết vào trong vở, đôi mắt lộ ra một tia say mê với việc học tập.
Thấy vậy, Vân Yến liền thở dài một tiếng.
Cô lại rất thích các bé ngoan chăm học nha, thật không nỡ phá hỏng phút giây của cô bé Violet Phatasdra chút nào.
Nhưng mà vẫn phải làm vậy thôi.
Vì Vân Yến đi học trễ mà, không mở cửa lớp thì vào lớp kiểu gì chứ.
Trái ngược với hình tượng im ỉm bình thường, Vân Yến bước vào lớp với một nụ cười tỏa nắng trên khuôn mặt mỹ miều nghiêng nước nghiêng thành.
Không ngoài dự đoán của cô, mọi ánh nhìn suy xét của các học sinh đều dồn về phía cánh cửa.
Nhận thấy người bước vào thế mà lại là Rosilatte Aunties, người đã được Dash Aunties xin nghỉ học giúp vài ngày, trong đám học sinh này, có vài kẻ trông có vẻ đang rất thích thú.
"Buổi sáng tốt lành, cô Quankin." Vân Yến hơi cúi đầu làm động tác chào vị giáo sư đang đứng ở trên bục giảng.
Giáo sư Quankin đẩy kính nhìn một vòng rồi ừ một tiếng.
"Vào đi." Giáo sư Quankin thu lại ánh mắt dò xét.
Sau khi nhận được lời chấp thuận của giáo sư, Vân Yến mới mỉm cười nhiệt tình đáp lại những ánh mắt của các bạn học sinh.
Có phải là vì ma pháp sư ta đây quá xinh đẹp cho nên các ngươi mới nhịn không được mà nhìn chằm chằm hay không?
"Không, họ đang nghĩ vì sao Dash Aunties chưa xử lý cô đấy." 000 ngay lập tức vả vào mặt Vân Yến một hiện thực phũ phàng.
Ha hả, không ngờ bọn học sinh này lại đề cao tên chó điên kia đến thế nha.
Vân Yế hất tóc làm kiêu, cô không đáp 000 mà tiếp tục bước đi về chỗ ngồi của mình.
Muốn đến chỗ ngồi của mình, trước hết Vân Yến phải đi qua bàn của một tên cháu chắt gì đó của hoàng tộc.
Đang đi giữa chừng, Vân Yến chợt nhận ra rằng có một đôi chân xấu xí của ai đó đã chắn ngang đường đi của cô.
Cái tên tóc cam này...
Vân Yến liếc mắt nhìn cậu ta một cái.
Đáp lại ánh nhìn nghi hoặc của cô chính là một nụ cười nồng đậm ác ý mang chút khiêu khích của tóc cam.
Ôi trời, đều là con nhà có giáo dưỡng với nhau mà sao tóc cam này có thể hành xử ngốc nghếch như vậy nhỉ?
Đã mắt đối mắt vậy rồi mà tóc cam cũng không chịu rút chân lại, Vân Yến liền thẳng chân đạp gót giày nhọn hoắt của mình lên bàn chân của thằng nhóc đó.
Cho mi chừa cái tật ra oai với chị đây!
Tóc cam ăn đau liền thét lên một tiếng rồi ngay lập tức rụt chân lại, cậu ta ôm chân mình, nước mắt có xu hướng chảy ra nhiều dần theo thời gian.
Tiếng hét này của hắn đã thành công hấp dẫn sự chú ý của tất cả mọi người, cả Violet cũng nghi hoặc nhìn sang.
"Trước khi muốn hại tôi té, phải nghĩ đến gia tộc của các người trước." Vân Yến cười lạnh, tay dùng lực nắn vai của tóc cam, "Một đám ngu dốt lại muốn ra vẻ ta đây, có phải là bị kẻ nào đó ăn não của mấy người rồi hay không?"
Tuy Vân Yến tự nhận mình đã nói rất nhỏ, nhưng dường như cả lớp đều nghe thấy rồi, kể cả Violet Phatasdra và giáo sư Quankin cũng vậy.
Mặc dù Violet Phatasdra chỉ nhìn cô một cái rồi bỏ qua, nhưng giáo sư Quankin thì khác, bà ta vốn xem trọng một viên ngọc thô như Violet hơn là cô đấy, việc cô thầm khịa Violet Phatasdra sẽ không được bà ta bỏ qua đâu.
Vì sao cô nói thế à?
Trong ngôi trường này, có ai mà không biết về chuyện căm hận gì đó của Violet Phatasdra và Rosilatte Aunties đâu.
Lí do bọn họ biết đến là do đám học sinh yêu thích Violet Phatasdra kia tự biên tự diễn đủ chuyện mà ra đó, danh tiếng nguyên chủ xấu cũng là nhờ phước phần của bọn họ cả.
Khi nghe Vân Yến nói những lời như vậy, giáo sư Quankin bắt đầu tỏ thái độ khó chịu rồi.
"Trò Aunties, tôi hi vọng em có thể nghiêm túc ngồi vào chỗ và nghe tôi giảng bài." Giáo sư Quankin lạnh nhạt nói, "Và hãy bỏ qua cho trò Lynchburg đi, trò ấy chỉ muốn đùa em một tí thôi."
Đùa một chút à?
Thôi thì nể tình giáo sư đã lên tiếng, cô sẽ bỏ qua cho tên tóc cam còn non nớt này một lần vậy.
Vân Yến nhún vai, lạnh nhạt đi đến bên cạnh chỗ ngồi của cô. Ngay khi Vân Yến định đặt mông ngồi xuống, cô chợt nhận ra một điều khá thú vị.
Chà...
Tuy bọn học sinh rất đầu tư khi mua loại keo ma thuật tàng hình để bịp cô, nhưng thật tiếc, đối với một thiên tài ma pháp sư như nguyên chủ thì mấy cái thứ như cảm ứng ma thuật chính là thứ cô nhạy nhất.
"Thưa giáo sư Quankin, em cũng muốn ngồi xuống ạ, nhưng mà em cảm nhận được một mối nguy hiểm đang tồn tại cạnh mình, và thứ đó có khả năng làm hại đến danh dự và tôn nghiêm của gia tộc Aunties." Vân Yến nói đến đó liền ngưng lại, khuôn mặt tỏ ra mình rất đáng thương.
Vẻ mặt khó chịu của giáo sư Quankin được Vân Yến thu gọn vào mắt.
"Nếu như giáo sư không tin thì cô có thể trực tiếp ngồi vào đây... hoặc là để bạn nào gần em nhất, ngồi vào thử?" Vân Yến xụ mặt, cô cố tình nhìn sang tên tóc cam lúc nãy, "Như bạn học Lynchburg chẳng hạn."
Chân của tên tóc cam vẫn còn rất đau sau khi bị cô giẫm lên, khi nghe cô lại nhắc đến mình, tóc cam hận không thể đánh cô vài phát cho đỡ giận.
Tiếc là gia thế của Vân Yến có phần hơn cậu ta là thật, cho nên tóc cam không dám tùy tiện ra tay nữa.
Đến nước này rồi, ngay cả giáo sư Quankin cũng đã nhận ra có học sinh đã cố ý tạo ra mấy trò làm xấu mặt Vân Yến.
Vậy nên, bà ta đành phải bỏ qua cho cô.
Không truy cứu trách nhiệm đối với học sinh nào, cũng không phê bình việc Vân Yến làm tổn thương bạn học tóc cam kia.
"Thôi vậy, em sang ngồi chung với bạn nào đó trong lớp đi, nhanh---"
"Không ạ."
Giáo sư Quankin lập tức sững người khi nghe câu trả lời của Vân Yến, dường như bà ta không thể tin được một người bình thường rất ngoan ngoãn nghe lời như cô lại có ngày làm thái độ như vậy.
"Em vừa nói cái gì?" Giáo sư Quankin âm trầm hỏi lại một lần nữa.
Vân Yến nhàn nhạt đáp: "Em bảo, em sẽ không ngồi với ai hết, vì em cần một số người trong lớp xin lỗi mình."
Câu trả lời của Vân Yến chẳng bao lâu đã gây nên sóng gió trong lớp, mọi người đều nháo nhào lên tiếng phản bác cô.
"Này, cậu bị gì vậy? Có ai trong lớp có làm gì có lỗi với cậu đâu mà phải xin lỗi?"
"Đúng đó, mối nguy hiểm gì chứ... cậu bị ảo tưởng à?"
"Bạn học Aunties nghĩ bản thân mình giá trị đến nỗi sẽ có người nào đó trong lớp này làm những thứ này vì cậu à?"
...
Vân Yến nghiêng đầu, " Tôi cũng chưa nhắc đến các cậu, nháo nhào lên như thế là vì có tật giật mình à? Mà xem bộ những bạn kia thật sự không có ý định xin lỗi tôi nhỉ?"
Một học sinh có chút gia thế thấy thế liền ngang bướng đáp: "Rốt cuộc thì cũng không ai làm gì sai với cậu."
"Vậy tôi đưa bằng chứng ra là được." Vân Yến nhướng mày.
Thứ gì cô cũng không thiếu, chỉ thiếu một vài cô bé, cậu bé như bọn học sinh ngốc nghếch này để cô dày vò mà thôi. . Xin ủng hộ chúng tôi tại # Тr𝖴mТr𝗎𝑦𝗲n.VN #
"Trò Aunties, mọi chuyện đến đây là đủ rồi!" Giáo sư Quankin dùng ma pháp phân tán âm thanh ra khắp phòng để phủ đầu cô, "Nếu em còn tôn trọng tôi, hãy ngồi cạnh một bạn học nào đó và tiếp tục nghe giảng đi!"
Ý của bà ta chính là nếu như cô không chịu ngừng việc này lại, bà ta và những học sinh khác sẽ không bỏ qua cho cô đâu.
Phải rồi, ai vào ngôi trường này mà không có chút gia thế và thế lực ngầm chứ, giáo sư Quankin cũng phải là người có chỗ đứng trong giới ma pháp mới có thể bước vào ngôi trường này để dạy học.
Vân Yến hời hợt nhìn bà ta, cặp mắt sâu thẫm đầy lãnh ý: "Thế thì cô nói xem tại sao em lại không thể tiếp tục truy cứu việc này ạ?"
Giáo sư Quankin nhíu mày: "Các bạn học sinh trong lớp chỉ là muốn đùa em một chút, em có cần phải làm mọi chuyện to lên như thế hay không?"
"Cần ạ."
"Rosilatte Aunties!"
Giáo sư Quankin tức giận thật rồi, một vị giáo sư hiền lành như bà ta mà cũng có ngày tức giận như thế này, hẳn là ai cũng sẽ nghĩ lí do là vì học sinh thôi.
Đến nước này rồi thì chẳng ai nghĩ là mọi chuyện là do bà ta mà ra đâu.
Thế thì để cô chơi đến bến cùng giáo sư Quankin nhé!
Vì Vân Yến không thấy việc cô nói đến sai chỗ nào cả, bọn học sinh tạo ra những chuyện có thể ảnh hưởng rất xấu đến danh tiếng sau này của nguyên chủ, vì thế việc chúng xin lỗi không phải là rất hiển nhiên à?
"Rosilatte Aunties, tôi nói cho em biết, em đừng có ỷ mình mang họ Aunties liền trả treo với giáo viên và ăn hiếp bạn học!" Giáo sư Quankin vừa nói vừa thở phì phò, chính là kiểu tức đến thở không thông đó.
"Xin lỗi cô, em chưa bao giờ ỷ mình mang họ Aunties mà trả treo với cô hay ăn hiếp với giáo viên." Vân Yến nói đến đó liền mím môi, khuôn mặt có chút nghiêm túc, "Nhưng nếu cô muốn, em có thể chiều theo cô ạ."
Nói xong, Vân Yến cũng không để cho mọi người chờ lâu, cô dùng ma pháp của mình lấy nước từ trong mấy ao tù nước đọng ở ngoài sân trường đưa vào trong lớp học, rồi thẳng tay đổ lên mấy khuôn mặt quen thuộc trong việc bày trèo hại nguyên chủ.
Sẵn tiện thì Vân Yến cũng tặng cho giáo sư Quankin và Violet Phatasdra một phần nước bẩn luôn cho vẹn toàn đôi bên.
Mọi người: "..."
Violet Phatasdra: "..."
Giáo sư Quankin: "..."
Hoàn thành mọi chuyện, Vân Yến liền phủi tay một cái, ngây thơ nhìn giáo sư Quankin một cái: "Cô thấy thế nào ạ? Việc em làm này đã đủ để được xem là một vụ ăn hiếp giáo viên và học sinh chưa ạ?"
"Nếu chưa thì em có thể dùng dung dịch axillary đổ lên mặt mọi người ạ." Vân Yến mỉm cười đề nghị thêm.
*Dung dịch axillary: Ở vị diện này thì là axit đó mọi người, cách gọi khác đi một chút thôi.
Mọi người: "..."
Mẹ nó, từ khi nào khuôn mặt vừa nói vừa cười của Rosilatte Aunties lại nhìn kinh dị như vậy nhỉ?
Với cả, Rosilatte Aunties bình thường cũng sẽ trả đũa mọi người ghê gớm như vậy sao?
"Trò Rosilatte Aunties! Tôi mời em ra khỏi phòng học này! Ngay - lập - tức!". Giáo sư Quankin giận đến run cả người, vì Vân Yến đã làm bẩn mất bộ đồng phục đẹp nhất của bà ta rồi, không giận mới lạ.
Vân Yến sảng khoái đáp ứng, vì hôm nay cô đến đây cũng đâu để học ma pháp gì đâu, đến đây là để trả đũa đám cún con kia cho nguyên chủ hả giận vì những tháng năm qua thôi.
Ngoài ta cũng để tiện xem qua Violet Phatasdra một lát.
Nhưng mà xem cô ta kìa, trên người có sẵn ma pháp bảo vệ nên nước bẩn không bắn tới người cô ta một tia nào cả.
Vân Yến híp mắt, lần này không làm Violet Phatasdra xấu mặt được thì hẹn cô ta lần sau vậy.
Vì thế nên Violet Phatasdra yêu quý, nhớ đợi chị đây quay lại cùng một bất ngờ cho cô bé chăm học như em nhé.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.