"Các ngươi kể chuyện thật hay!" Vân Yến tấm tắc khen ngợi, còn vỗ tay năm cái để bày tỏ thành ý của mình đối với bọn quỷ.
"Đương nhiên rồi."
"Ha ha, quá khen rồi, tụi tôi học giỏi như vậy mới đến được khu rừng Đỏ ăn thịt người chứ."
"Loài quỷ muốn đi ra ngoài xã hội cũng phải học lịch sử, văn học, toán học... đầy đủ các môn đấy, đâu có như loài người mấy người. Loài người là loại thích dựa trên vẻ ngoài mà đánh giá người khác, chuyên trông mặt mà bắt hình dong luôn đó."
Tụi quỷ ríu rít cười nói một hồi liền quay lại chủ đề chính, chúng hỏi cô một cách vô cùng đồng thanh: "... Thế bây giờ cô đi khỏi đây được chưa?"
Vẻ mặt Vân Yến ngập tràn sự bất ngờ, tựa như cô đang không hiểu chúng nó đang nói về vấn đề gì.
Đám quỷ cảm thấy cuộc đời phong hoa của mình hình như sắp chấm dứt rồi.
"Ta hỏi các ngươi mấy câu?" Vân Yến nhướng mày.
"Một câu."
"Có một thôi mà nhỉ."
"Hình như hai á."
"Hình như hai câu thật..."
Cho đến khi nghe được câu trả lời ưng ý, Vân Yến mới hài lòng gật gù, "Đúng rồi, ta hỏi các ngươi tổng cộng hai câu."
"Vì các ngươi không nắm bắt được trọng điểm nên ta quyết định sẽ hỏi thêm ba câu nữa." Vân Yến mỉm cười, tay siết chặt thanh kiếm, "Trước hết trả lời câu hỏi trước đó của ta đi."
Hành động siết kiếm của Vân Yến làm cho đám quỷ rụt người mấy cái.
Đột nhiên nhớ đến cảnh ma pháp sư xử mấy đứa bạn của chúng nó, tụi quỷ bày tỏ mình có chút ái ngại cô.
Sau một hồi xì xầm với nhau, tụi quỷ mới bắt đầu lên tiếng: "Giấy dịch chuyển với cấm thuật cổ xưa chính là ma pháp cụ đó."
Vân Yến nhướng mày, "Nói ra lời như vậy các ngươi không cảm thấy xấu hổ với tổ tiên giỏi giang của mình à?"
Ai mà chẳng biết giấy dịch chuyển đó là ma pháp cụ, nhưng trọng điểm vẫn là ma thuật cổ xưa đấy.
Trong chốc lát, Vân Yến đã cảm thấy được ánh mắt không cam lòng của con quỷ nào đó đang bắn về phía mình.
"Ma pháp cụ là gì, cô cũng biết rồi nên tôi không nói thêm nữa. Chúng ta nói đến ma thuật cổ đi."
"Khu rừng Đỏ trước đây là của Aquarius nhưng sau cuộc đại chiến khốc liệt mấy trăm ngàn năm trước kia thì nơi này đã trở thành thuộc địa của loài quỷ. Sau khi quyết định lấy khu rừng Đỏ làm nơi định cư, các cụ tổ chúng tôi đã tạo nên một màn chắn ma pháp để phòng trừ một số đối tượng nhất định, đồng thời cũng tạo ra một số lỗ hổng để loài quỷ có thể ra vào, con người thì chỉ có thể vào chứ không ra được."
"Đối tượng nhất định đó là những người như Harold Philips à?"
"Một phần thôi." Con quỷ không muốn nói chi tiết, Vân Yến cũng không ép nó.
"Khu vực xung quanh khu rừng Đỏ có nguồn ma lực không ổn định, cho nên muốn dùng ma pháp cụ dịch chuyển đến đây thì không ổn tí nào, vì có thể dịch chuyển sai chỗ. Nên muốn dùng ma pháp cụ đến khu rừng Đỏ, cần phải thêm một số loại ma pháp giúp ổn định nguồn ma lực gần đó."
"Phần lớn ma pháp giúp ổn định ma lực đều là ma pháp cổ phức tạp và khó thi triển."
Vân Yến híp mắt, "Cho nên người hại ta cũng đầu tư ghê."
Đám quỷ không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn về một phía khác.
Đầu tư cái quỷ gì, nếu muốn hại truyền nhân anh hùng thì ít nhất cũng hồi sinh quỷ vương lại đi chứ.
Thực chất thì tụi nó chỉ thấy Vân Yến giống truyền nhân anh hùng nên mới đoán vậy thôi, chứ việc anh hùng tiếp theo thực sự là ai, tụi quỷ không biết.
Quỷ vương chưa thức tỉnh, đám quái vật cũng chưa có động tĩnh gì, anh hùng bây giờ chắc chưa ra mặt đâu.
"Các ngươi có thể sẽ cảm nhận được nguồn ma lực lạ nếu nó đến gần khu rừng Đỏ không nhỉ?"
Đám quỷ buồn bực đáp: "... Không biết đâu."
"Mùa xuân ở đây có ấm áp hay không?" Vân Yến nhíu mày suy ngẫm, "Nơi nào có ta, nơi đó hiển nhiên sẽ ấm áp nhỉ?"
"Thật đó, hiện tại chỉ còn chút ma lực sót lại thôi." Quỷ cảm thấy đau khổ, "Sao mà chúng tôi biết được ma lực đó là của ai được chứ?"
Loài người nhiều như vậy, sao chúng nó phân biệt được!
"Ta tin tưởng các ngươi sẽ làm được." Vân Yến nhàn nhã lấy mười viên đá tím trừ trong túi ra, cô còn cố ý xòe trước mặt bọn chúng. " Ngoại trừ một viên hơi xước, những viên còn lại đều nguyên vẹn cả. Cơ hội hồi sinh lại các bạn của các ngươi đang ở đây đấy."
Đã có vài con quỷ hơi động lòng, có vẻ là lời của cô đã thành công làm chúng suy nghĩ lại.
"Muốn tìm được ma lực của kẻ làm hại cô thì cô phải mang tụi tôi theo đến kinh đô, thì may ra---"
"Thôi mà ma pháp sư, cô hạ kiếm xuống đi..."
"Ma pháp sư! Tụi tôi biết rồi, là lỗi của tụi tôi hết!"
"..."
Sau khi bị Vân Yến kề dao ngay mặt, đám quỷ đã im lặng lần thứ n vì mệt mỏi, chỉ có duy nhất hai con quỷ nhỏ ở phía sau là đang trò chuyện rôm rả.
Quỷ nhỏ đầu tròn nhìn quỷ đầu tam giác, nhỏ giọng nói: "Lúc nãy tôi vừa xem thử ma pháp của cô ta, rất yếu, chúng ta có thể thoát ra được đó."
Nghe quỷ đầu tròn nói vậy, quỷ đầu tam giác liền trầm mặc ba giây.
"Thế cậu nghĩ vì sao các tiền bối không rời khỏi đây?"
Quỷ đầu tròn ngẩng mặt nhìn quỷ tam giác, như nhận ra được thứ gì đó rất quan trọng, cả hai đồng thời thở dài.
Ừ, quỷ vừa hèn vừa ham chơi.
Chúng là dân chơi không sợ mưa rơi, nhưng khi mưa rồi thì phải quỳ xuống cầu mưa hãy ngừng lại.
___
Phòng họp chính của gia tộc Aunties lúc này đã chật kín người, ngoại trừ người của gia tộc ra, thì còn có một số thánh kỵ sĩ và một số ma pháp sư tài năng ở hoàng cung.
Vẻ mặt ai nấy cũng nôn nóng, nhưng lo lắng vẫn là phần lớn khi nhìn thấy khuôn mặt âm u của người đàn ông ngồi chính giữa.
Người đàn ông khoác lên mình một bộ suit cao quý màu xanh đen, cùng với áo choàng lông trắng, kết hợp cùng khuôn mặt cao ngạo kia, muốn khó gần bao nhiêu cũng có.
Ngập ngừng một hồi lâu, đám người bắt đầu đẩy chàng ma pháp sư nọ ra để đại diện bọn họ mà thông báo: "Đại công tước, chúng tôi---"
Ma pháp sư còn chưa kịp nói hết câu thì người hầu nhà Aunties đã hốt hoảng chạy vào, hấp tấp báo cáo: "Gia chủ, tiểu thư... mọi người tìm thấy ngài ấy rồi!"
Olthout Aunties nghe thế đứng thẳng người dậy, nhanh chân bước ra khỏi phòng. Nối tiếp bước chân của ông là những người của gia tộc Aunties và một số người lặt vặt khác.
Khi đến nơi mà tên người hầu kia nói, Olthout Aunties chỉ thấy một bóng hình nhỏ bé nằm co quắp lại, tóc tai hỗn độn, quần áo rách rưới, tay chân toàn là bùn đất, vô cùng đáng thương!
Xung quanh cô gái ấy chính là những người hầu của gia tộc Aunties, không ai đỡ cô ấy vào nhà, cũng không ai xem thử tình trạng cô như thế nào.
Thấy vậy, Olthout Aunties đã tức giận một phen. Nhưng khi nhìn rõ khuôn mặt tái nhợt của con gái, trong phút chốc cổ họng Olthout Aunties hơi nghẹn lại.
Ông quỳ cạnh cô, khóe mắt không tự chủ mà đỏ lên: "Rosilatte?"
Thấy Vân Yến không đáp, ông đau lòng muốn chết. Dù không vừa lòng với cách cư xử của cô, nhưng ít nhiều Rosilatte Aunties cũng là con gái ông, nói không đau lòng thì là giả.
"Người đâu hết rồi!? Thấy tiểu thư như vậy mà không ai đỡ tiểu thư vào nhà à!" Olthout Aunties siết chặt tay, tiếng quát tháo của ông khiến cho đám người hầu phải tái mặt quỳ xuống.
"Gia chủ, không phải là chúng tôi không muốn đưa tiểu thư vào!" Một người hầu rụt rè lên tiếng, "Chỉ là xung quanh tiểu thư toàn là quỷ lực, chúng tôi... không dám động."
Quỷ lực?
Olthout Aunties sững người nhìn xuống, bây giờ ông mới nhận ra xung quanh người cô có một đoàn ám quang liên tục công kích vào ông.
Quỷ lực luôn xung đột cùng ma lực, điều này ai cũng biết rõ.
Vì Olthout Aunties vốn dĩ là một ma pháp sư dày dặn kinh nghiệm, cho nên việc quỷ lực công kích ông không thành cũng là chuyện bình thường.
Thế nhưng đám người hầu chỉ là đám người bình thường, ma lực thấp kém, bây giờ mà còn động vào Rosilatte thì chỉ sợ là họ sẽ chết ngay lập tức.
_
Mẹ Kế: Đám quỷ cam nguyện bị trói để ngồi im một chỗ, còn hơn để tay chân ngứa ngấy chạy lung tung rồi bị Vân Yến đánh bùm bùm rồi biến thành đá =))