Sáng sớm Vân Yến đã chăm chỉ đi bộ đi về hoàng cung, nhưng mà đi mãi cũng không biết mình đang ở đâu, đành ngồi ôm cây đợi thỏ.
Vân Yến ngồi im một chỗ giữa đường xa đông đúc, vì sắc đẹp mỹ miều mà ai cũng ngoái nhìn, một số nam nhân còn định bắt cô về làm thiếp.
Nhưng nhìn đến người của Nhuận Ngọc công tử đứng bên cạnh mỹ nhân, ai cũng chỉ nhìn mà không dám đến gần.
Người ta gia thế không bình thường, dân thường quan nhỏ như bọn họ không dám chọc!
Hắc y nhân đứng im như tượng, đôi lúc lại nhìn vị công chúa này để chắc chắn cô không bị gì rồi mới yên tâm đứng trông coi cô.
Tên này là Nhuận Ngọc tự mình đưa đến, bảo rằng phải bảo vệ Vân Yến, cô thì không cần lắm đâu nhưng đuổi hắn hoài không đi nên mặc kệ vậy.
Vân Yến lấy từ trong túi ra một nắm chocolate, nhai nhồm nhoàm, trong phút chốc đã một canh giờ trôi qua.
Và tình cờ người của Nam Cung Dung Vương đi ngang qua và nhận ra Vân Yến, đưa cô về hoàng cung.
Hắc y nhân cúi đầu chào Vân Yến rồi đi mất.
Nghe tin đã tìm được Tịch Y công chúa, Nam Cung Dung Vương có chút nóng lòng mà đứng ngay trước thượng thư phòng.
Vân Yến được người của hắn đưa đến thư phòng, vừa bước chân đến, Nam Cung Dung Vương đã ôm chằm lấy cô, liên tục xin lỗi.
Bọn cung nữ, thái giám ai ai cũng bất ngờ, nhưng cũng biết thân biết phận mà lui xuống.
Khóe miệng Vân Yến hơi cong lên, vậy là hắn đã tin vào điềm báo.
"Ca ca, ca làm sao vậy?" Vân Yến dịu dàng hỏi, giọng điệu y hệt nguyên chủ.
"Ca xin lỗi muội, là ca ca có lỗi, nếu lúc đó ta nhìn thấy bộ mặt thật của Từ Tiểu Thuần thì bây giờ muội đã không như thế này rồi." Nam Cung Dung Vương ôm chặt lấy cô, hối hận nói.
Vân Yến nhướng mày, hắn là tưởng cô đã mất đi trong sạch như nguyên chủ lúc trước sao.
"Ca đang nói cái gì thế? thật khó hiểu." Cô tò mò hỏi.
"Không phải là... Cung nữ Tiểu Hoa của muội ở đâu rồi?" Nam Cung Dung Vương dường như biết được việc gì mà đột ngột hỏi Vân Yến.
"Muội không biết nha, Tiểu Hoa đưa muội đi chơi rồi nửa đường lại biến mất, mà huynh có biết không, khi mấy tên xấu xa định giở trò hạ lưu với muội thì có một nam nhân đã đến cứu muội đó."
Vân Yến vô hại nhìn hắn, bộ dạng của cô vô cùng đơn thuần giống như những gì cô nói là thật sự.
"Vậy sao? Muội nghỉ ngơi đi, ta sẽ tra xem Tiểu Hoa ở đâu." Nam Cung Dung Vương có chút suy tư.
Tại sao tình huống của Tịch Y có chút khác với giấc mơ của hắn, hay là tương lai đã bắt đầu thay đổi?
"Vậy muội đi đây." Vân Yến vẫy vẫy tay, vui vẻ chạy đi, bộ dạng của cô lúc này khác một trời một vực so với lúc cô ở khách điếm.
"Ký chủ, kỹ thuật diễn của cô thật cao siêu nha. Cả cách nói chuyện cũng y hệt nguyên chủ." 000 cảm thán, khen cô hết mực.
"Ta biết mà." Vân Yến hất tóc, giọng điều cực kì kiêu ngạo.
"Ký chủ, cô có thể dừng xem mấy bộ phim cung đấu và dừng bắt chước theo mấy nữ phản diện được không?" 000 lau hai mắt, nuốt nước bọt mà nói.
"..." Cô lại thấy bộ dạng này rất ngầu.
"Không ngầu đâu, y hệt mấy nhân vật phản diện não tàn vậy." Hệ thống không nhanh không chậm mà nói, nó thật lòng không nhìn nổi bộ dạng ấy nha.
Vân Yến nheo nheo mắt, đi về Anh Đào điện của nguyên chủ, một trong ba điện tốt nhất trong cung do Nam Cung Dung Vương sắp xếp cho nguyên chủ.
Trước khi gặp nữ chính thì tên này rất yêu quý em gái mình, quả nhiên hào quang nữ chính thật là mạnh mẽ.
Đứng trước điện là hai tỳ nữ cũng khá thân cận với nguyên chủ, nhưng rất tiếc đều bị mua chuộc bởi Từ Tiểu Thuần.
Chắc là bây giờ bọn họ sẽ tới.
Ba, hai, một...
"Các ngươi phạm tội ăn cắp đồ của công chúa, hoàng thượng cho lệnh chém đầu." Lỗ công công nói to rồi cho người bắt hai cung nữ ấy đi.
Một trong hai cung nữ thấy Vân Yến liền la lớn xin tha mạng, cô nhìn hai người họ, cười nhạt.
"Các ngươi không phản đối là thật sự lấy cắp sao?"
"Nô tì, nô tì không có, oan uổng a!" Cung nữ Tiểu Trúc liền khóc lóc van xin, cung nữ còn lại thì cúi đầu không nói, coi như là đã thừa nhận.
"Đưa đi nhanh nhanh đi Lỗ công công, hai người họ thật sự làm chướng mắt bổn công chúa." Vân Yến vẫy vẫy tay, lạnh nhạt đi vào điện.
"Nô tài đã hiểu, các ngươi nhanh lên, kéo bọn họ đi."
Lỗ công công không thương tiếc mà cho người kéo hai cung nữ đi, chuyện chém đầu trong cung là việc bình thường, ngươi làm không vừa ý chủ nhân thì liền bị chém đầu.
Nhưng nói cũng có chút lạ thường, không phải Tịch Y công chúa rất thương người và tốt bụng sao? Tại sao lại lạnh nhạt với hai cung nữ thân cận với mình như thế?
Nghĩ nghĩ một hồi, Lỗ công công cũng lắc đầu quyết định không suy nghĩ nữa, hoàng cung rắc rối, không ai biết tâm hồn của mỗi người ra sao.
______________
Không gian đen.
"Hệ thống! Tại sao lại không tìm ra vị diện mà cô ấy đang ở!" Nam nhân nọ tức giận, tay đấm mạnh vào tường.
"Chủ nhân, là tính bảo mật quá cao, ta không thể phá được, vì vậy cũng không thể tìm được chính xác vị diện." 002 ôn tồn nói, giống như nó đã quen với cảnh tượng này.
"Tiếp tục tìm." Nam nhân đó im lặng một chút rồi nói.
Nhìn kĩ thì nam nhân này rất đẹp, đôi mắt xanh như nước biển, mái tóc đỏ nổi bật, đôi mắt cuồng ngạo như không để ai vào mắt. Hắn vuốt mái tóc của mình lên, ôm lấy thanh kiếm màu đỏ bên cạnh mà vuốt ve.
"Chủ nhân, có người gọi đến." Giọng nói có chút máy móc lại có chút chững chạc vang lên.
"Ai?"
"Là Tần *****."
"Mở lên."
Vừa dứt lời, trên màn hình to lớn đã hiện ra khuôn mặt thư sinh điển trai của Tần *****, anh ta nhìn hắn.
"Cậu nên bỏ cuộc đi." Giọng nói của anh ta vừa dịu dàng lại vừa ôn nhu.
"Bỏ cuộc? Có tan biến mất tôi cũng sẽ không bỏ cuộc, mãi mãi đeo bám cô ấy!" Ngược lại giọng nói của hắn lại đầy ngạo mạn và kiêu hãnh.
"Haha, ngay cả lớp bảo mật cậu cũng chưa giải quyết xong thì lớn tiếng cái gì?" Tần ***** phì cười, trêu chọc hắn.
"Im miệng, tắt cuộc gọi." Hắn không kiên nhẫn nói chuyện nữa mà tiếp tục vuốt ve thanh kiếm ấy.
"Vân Yến, mấy nghìn năm nay, là ta đeo bám nàng không mệt mỏi, nàng cứ tiếp tục trốn đi, ta sẽ tiếp tục tìm ra nàng."
Hắn tha thiết nói, khóe miệng cong lên, nhìn vừa nguy hiểm lại vừa mê người.
002 im lặng tiếp tục giải mã, nó không còn lời khuyên nào cho chủ nhân nữa.
Ở bên kia, Tần ***** liên tục thở dài, nếu không phải anh ta được vị kia giúp bảo mật vị trí của cô thì không biết tên nhóc kiêu ngạo này sẽ làm gì nữa.