8 tháng sau đó, không ai ngờ rằng, đế chế Zozac lại là bên ra tay trước, hàng trăm chiến hạm chờ đợi lệnh từ bộ chỉ huy, cơ giáp chiến đấu cũng được đem ra sử dụng, lần này quân đoàn chính do đại tướng Thiều Võ Trọng chỉ huy, nguyên soái Quất Chửu Duẫn chính thức về hưu.
Cư Đồ Tích tự mình lái một chiến hạm, hắn nhìn nơi tinh cầu mình từng gắn bó nhiều năm kia, ánh mắt chỉ toàn là một mảnh hờ hững.
Tất cả vì đế chế…
Nhưng…
Đế chế lại không thể vì hắn mà xoay chuyển.
Trên đời này, cho dù là người hay thú nhân,
Tất cả đều sống vì bản thân và người mình yêu thương nhất.
Hắn lựa chọn… thay đổi vì định mệnh.
Trận chiến lần đó diễn ra khốc liệt hơn lần trước rất nhiều. Tuy là đế chế Zzac có cơ giáp nhưng cũng chỉ là đám cơ giáp chiến đấu được đặt ở quân đoàn 13 mà thôi mà người sử dụng và biết điều khiển chúng, lại cũng chỉ có đám người quân đoàn 13 đó, một đám phú nhị đại chưa được đào tạo bài bản quân sự. Vì Xương An Diệp đã chọn đế quốc, thứ cơ giáp chiến đấu mà đế quốc có, chính là dùng cả tâm huyết của cậu để chế tạo thành. Cơ giáp của Thanh Trì Phong được tái tạo lại một cách hoàn hảo nhất, Cư Đồ Tích đã lái nó.
Xương An Diệp nhìn nền trời đầy khói lửa, cuộc chiến nào cũng đầy chết chóc và đau thương. Thứ bọn họ muốn tranh giành là cái gì chứ? Cậu không biết, cũng không muốn biết, giống như trên thương trường đầy rẫy những âm mưu tính toán, hay là nội bộ gia tộc đấu đá nhau…có một thứ gì đó dơ bẩn xâm chiếm ý thức con người.
Cơ giáp chiến đấu của Cư Đồ Tích vững trãi đứng trên nền đất. Khoang điều khiển từ từ mở ra. Xương An Diệp đứng cách đó không xa, mỉm cười nhìn hắn.
Cư Đồ Tích ánh mắt đều là nhu hòa vạn phần, khóe môi nhịn không được mà cong lên.
Ngay lúc này, tiếng đập cánh rền vang trên nền trời, gió theo đó mà cuồn cuộn cát bụi. Phượng hoàng đỏ rực uy nghiêm cùng Chu tước hùng dũng kiêu ngạo bay lượn thành vòng tròn, gió càng lúc càng mạnh, tạo thành lốc xoáy, hút lấy mọi thứ vào bên trong.
Xương An Diệp nhanh chân chạy đến bên Cư Đô Tích, tạo lá chắn bảo vệ cả người và cơ giáp. Nhưng Phượng hoàng cùng Chu tước là hai thượng cổ thần thú sao có thể chỉ có vậy. Hai con cùng thét ra lửa, lửa lồng lỗng hòa với gió lốc. Lốc lửa uy lực mạnh đến khủng khiếp, đụng vào lá chắn của Xương An Diệp, chỉ trong một tích tắc liền vỡ tan.
Cư Đồ Tích ôm lấy Xương An Diệp, che chắn cho cậu khỏi cú va đập.
“ Anh sẽ đưa em đến chỗ của Quất Chửu Quân. Ngoan ngoãn ở yên đó đợi anh.”
“ Cái gì? Anh không thể hóa hình, cơ giáp cũng chỉ là đống sắt vụn, không thể đấu lại cùng một lúc hai thượng cổ thần thú.”
Xương An Diệp lo lắng, muốn tranh quyền khống chế cơ giáp, cơ giáp chao đảo. Cư Đồ Tích nhấn cậu ngồi vào khoang thoát hiểm, trói chặt tay chân cậu vào đó. Hắn khẽ hôn lên môi cậu, dịu dàng lại đầy luyến tiếc.
“ Bên đế quốc không thiếu thượng cổ thần thú.”
Xương An Diệp bị hắn khống chế suýt bật khóc, lại nghe hắn nói như vậy, thực sự có chút muốn cười nhưng cười không nổi. Làm như thượng cổ thần thú là hàng thùng không bằng, muốn có là có chắc.
Kết quả chính là một cú đau đớn vả thẳng vào mặt cậu. Kỳ Lân, Thanh Long, Bạch Hổ, Đào Ngột, Hỗn Độn …lần lượt xuất hiện. Một khung cảnh hùng vĩ choáng ngợp đến ngây người.
“ Sao….sao lại thế?”
Quất Chửu Quân vừa cởi trói cho cậu vừa nói: “ Đế quốc tuy đúng là có nhiều thượng cổ thần thú, có đến tận 5 gia tộc liền nhưng lại xuất hiện sau đế chế đến tận mấy nghìn năm. Lực lượng cùng quân sự không thể nào mà mạnh mẽ hơn đế chế được, ngay cả khoa học, chế tạo vũ khí hay nhiều thứ khác, cho dù có giỏi đến đâu, thì cũng phải từng bước phát triển. Phải có nền móng vững trãi thì mới có căn cứ để tiến bộ. Cho nên nói đế chế mạnh hơn đế quốc thì cũng không hẳn là sai.”
Cùng lúc đó, Huyền Vũ cùng Thao Thiết cũng xuất hiện. Tứ đại hung thú, tứ đại thần thú cùng hai thượng cổ thần thú đều tập hợp lại một chỗ. Xương An Diệp nhìn đến kinh hãi. Cậu thấy Cùng Kỳ nhưng cậu biết, đó là Cư Đồ Liên, không phải Cư Đồ Tích.
Trong khi các thượng cổ thần tú đánh nhau long trời lở đất, một số tinh cầu vì va đập và hứnh chịu sức mạnh của chúng mà vỡ tung.
Lúc này, một con báo đen từ từ rình trong khu tối, ánh mắt loé lên màu xanh nhạt. Quất Chửu Quân như cảm nhận được gì đó, hắn nheo đôi mắt, nghiêng đầu nhìn về phía báo đen đang ẩn nấp.
" Qua bên kia với Thiều Y Hoa. " Quất Chửu Quân đẩy Xương An Diệp một cái. Nghĩ cái gì đó, hắn lại nói: " Cậu không phải là có khả năng đặc biệt à?!!! Bảo vệ em ấy giúp tôi."
Xương An Diệp: Hả?? Đừng nói hai người có gian tình nhé?!
Không để cậu suy nghĩ thêm, Quất Chửu Quân đã thấy báo đen chạy nhanh về hướng này, hắn hoá thành một con sư tử lông bông xù xù.
Xương An Diệp: ʘ‿ʘ - Cute đấy Quất Chửu Quân.
____________________________________ 💞
~ Lăng Hoa ~
Xin lỗi, tui đọc thấy chương này hơi lố 🤣🤣
Nhưng tui thích thế. 😌
Uớc gì tui có thể vẽ ra được viễn cảnh tất cả các thượng cổ thần thú đang đánh nhau trong đầu của tui ra. (≧▽≦)
Nhưng mà thiệt ngại quá, trình độ vẽ tranh của tui nó rách nát đến mức không nỡ nhìn (・∀・)