Ngữ Hoà Điệp điên điên dại dại gào thét trong góc phòng, hét đủ lại ngồi co ro một góc, ánh mắt đảo xung quanh, vẻ mặt nom rất sợ hãi.
Ánh sáng từ ngoài chiếu vào, rọi thẳng vào căn phòng u tối.
Ngữ Hoà Điệp như bấu víu được cọng dây cứu mạng, điên cuồng bò dậy chạy ra ngoài lại bị một lực đạo đẩy ngã dúi ra sau.
" Ta còn tưởng ngươi giả điên, hoá ra điên thật à." Giọng điệu đầy chế giễu.
Ngữ Hoà Điệp thở hồng hộc, ánh mắt đỏ lừ lừ nhìn Xương An Diệp tiến vào.
Bên ngoài có khoảng ba bốn ám vệ canh giữ bốn phía, rõ ràng là giam giữ.
Xương An Diệp phủi phủi cái ghế, chậm chạp ngồi xuống: " Với tình hình này thì Giang Uẫn với Đông Thành Viên hẳn là đã xuống mồ rồi đi."
Xương An Diệp vân vê một lọn tóc cười cười. Ngữ Hoà Điệp nhìn đến là ngứa mắt, y nghiến răng nghiến lợi, thiếu chút là kêu ' ken két ken két'.
[ Độ tức giận của Ngữ Hoà Điệp: + 10. Tổng 60.]
" Ngay từ đầu ta còn cho rằng ngươi căm hận Giang Uẫn đã diệt tộc mình nhưng ngẫm lại...sao bây giờ lại ở phe hắn rồi."
Ngữ Hoà Điệp không lên tiếng, đôi mắt long sòng sọc nhìn Xương An Diệp với vẻ căm phẫn.
Xương An Diệp ngược lại còn bật cười: " Giả bộ cái gì, ta biết... ngươi không câm."
Ngữ Hoà Điệp muốn nhào lên lại bị ám vệ nhanh hơn một bước, ghìm chặt dưới đất.
" Xương An Diệp, ta nguyền rủa ngươi, nguyền rủa ngươi chết không toàn thây. Cho dù có thành quỷ, ta cũng sẽ không tha cho ngươi."
Ngữ Hoà Điệp ở dưới đất vặn vẹo gào thét, một vẻ y như bị ma nhập.
Xương An Diệp chẳng thèm phản ứng, một bộ dạng nhàn nhã nhìn xung quanh, xong lại từ từ xếp lại mấy chén trà cho đều nhau, cuối cùng cứ ngồi gấp lại y phục cho nề nếp.
Ngữ Hoà Điệp thấy vậy càng tức giận, hận không thể nhào lên cắn chết y.
[ Độ tức giận của Ngữ Hoà Điệp: + 20. Tổng 80 ]
" Thế nào?? Vẫn chưa muốn nói chuyện tử tế với ta sao."
Xương An Diệp hết việc để làm rồi mới quay lại nhìn đến Ngữ Hoà Điệp, y hiện tại đã bình tĩnh hơn nhiều, trầm ổn ngồi bệt dưới đất.
" Ta không biết Giang Uẫn đã nói gì mà ngươi trở mặt từ kẻ thù biến thành cùng một phe với hắn. Nhưng nếu như ngươi vẫn còn cố chấp, sớm muộn cũng chết thôi."
Xương An Diệp ngừng một chút: "Ngươi quên rồi sao, ngươi đã chết một lần, sống lại lần nữa, còn chẳng báo thù được cho gia tộc mình."
Ngữ Hoà Điệp mở to mắt nhìn Xương An Diệp, việc được trọng sinh, y chưa từng nói với bất kì ai, vì sao Xương An Diệp lại biết??
" Ngươi....sao lại biết?!"
" Nói chuyện của ngươi trước đi." Xương An Diệp bày ra bộ dáng: ta sẵn sàng ngồi uống trà ăn bánh nghe ngươi kể chuyện.
Ngữ Hoà Điệp ' hừ' một tiếng lại ngoảnh mặt làm ngơ. Xương An Diệp có nhiều nhất chính là sự nhẫn nại:
" Ngươi không nói, vậy để ta nói đi."
Đông Hoàng giữa năm 692, Đông Thành vương bị bắt, bị nhốt trong ngục giam, chờ ngày xét xử. Bãi bỏ tước vị thừa tướng của Giang Uẫn, ra lệnh truy nã trên diện rộng. Phiến quân Hỗ Lỗ tháo chạy khắp nơi.
" Sao rồi??" Xương An Diệp lo lắng nhìn thái y.
" Độc trong người bệ hạ, chúng thần....vô năng." Rất nhiều thái y đều lắc đầu.
Xương An Diệp ngồi bên giường, nắm lấy tay Đông Triêu Duẫn. Không biết làm sao, độc này trước giờ không có động tĩnh gì, mọi người yên tâm hơn một chút nên sau đó không còn quá gay gắt chú ý.
Bây giờ độc phát tác, Đông Triêu Duẫn đau đớn nằm trên giường, lúc tỉnh thì mơ hồ, chỉ có lúc ngủ mới có thể an ổn đôi chút.
Nhìn ấn đường của hắn nhíu lại đầy khó chịu, Xương An Diệp chỉ biết bên cạnh an ủi.
" Ta không sao." Đông Triêu Duẫn xoa đầu y, mỉm cười gượng gạo. Sắc mặt sớm đã trắng bệch, môi không một chút huyết sắc.
Qua mấy ngày, tình trạng lại càng xuống dốc, Đông Triêu Duẫn thậm chí ho ra máu, còn không ngừng ho suốt một đêm, như muốn ho luôn ra lục phủ ngũ tạng. Cổ họng đau rát không chịu nổi.
Xương An Diệp ôm đầu gối yên lặng ngồi trong góc phòng. Đều tại y, nếu y đến sớm hơn thì hắn cũng sẽ không bị hạ độc. Đáng lẽ ra y nên đến sớm hơn. Y đến muộn rồi, muộn rồi.
Đông Dạ Hiền thấy ca ca tình trạng đã không ổn, Xương An Diệp lại cũng như người mất hồn. Nhất thời đau đầu khôn nguôi.
" Tiểu Diệp." Đông Triêu Duẫn nhìn y đáng thương ngồi một chỗ nhìn về phía hắn, khẽ gọi.
Xương An Diệp lại không hề động đậy, ánh mắt vẫn cứ chằm chằm nhìn hắn.
Đông Triêu Duẫn vô cùng đau lòng, muốn tiến đến ôm y nhưng lại không thể, ánh mắt đánh về phía Đông Dạ Hiền.
Đông Dạ Hiền hiểu ý, liền kéo Xương An Diệp ra ngoài:
" Ngươi đi nghỉ một chút đi. Ta ở đây trông chừng cho."
Xương An Diệp thất thần một hồi mới gật đầu.
Sau khi Đông Dạ Hiền đi mất, Xương An Diệp liền xoay người, chạy ra khỏi hoàng cung.
Thị vệ trơ mắt nhìn người chạy ra ngoài mà không kịp cản.
Từ sau khi Xương An Diệp nói trắng trợn như thế, Ngữ Hoà Điệp cũng không thèm giả điên giả hâm nữa.
Y đỡ Giang Uẫn nằm xuống giường, nhíu mày: " Ngươi làm sao thế?"
Giang Uẫn mặt mày trắng bệch, còn không ngừng ho ra máu, tình trạng y hệt như của Đông Triêu Duẫn.
Giang Uẫn trong lúc này vẫn có thể nở nụ cười đầy cuồng vọng: " Ha ha ha ta làm sao có thể thua. Ngai vàng, nếu như ta không thể có, bất cứ ai cũng không thể."
Nói xong hắn lại ho khan, khoé miệng trào ra máu tươi.
Ngữ Hoà Điệp nắm chặt lòng bàn tay, không thể hiểu nổi, dù Xương An Diệp đã nói rõ với y như vậy nhưng y vẫn lựa chọn tin tưởng người trước mắt này.
Nhưng hắn lại chưa một lần để y vào mắt. Thứ tràn ngập trong đầu hắn, tim hắn, thứ khiến hắn hao tâm tổn trí chỉ có ngai vàng, chỉ có tranh quyền đoạt vị, chỉ có hơn thua với người khác. Rồi biến bản thân thành nông nỗi này.
Ngữ Hoà Điệp gục đầu, ngay cả giọng nói cũng run rẩy: " Ngươi không thể nhìn ra một lần sao?"
Ta... thích ngươi như vậy mà.
Giang Uẫn nào có thể để ý đến y lúc này, trong lòng hắn giờ đang nghĩ đến viễn cảnh Đông Triêu Duẫn sớm sẽ chết thôi.
Trúng độc, hắn cũng uống loại độc dược này.
Chỉ cần vật dẫn như hắn phát tác bệnh thì chủ thể như Đông Triêu Duẫn cũng phải chịu ảnh hưởng cùng. Càng nghĩ Giang Uẫn càng cảm thấy mình sắp thành công, chi dù ho ra máu cũng phải cười đến phát bệnh.
Cửa bên ngoài bỗng bật ra với lực đạo rất mạnh. Cả Ngữ Hoà Điệp với Giang Uẫn đều giật mình, đầy cảnh giác nhìn Xương An Diệp đầy tức giận xông vào.
_____________________________________ 💞
~ Lăng Hoa~