Nhậm Cảnh Lâm bị cha mẹ bỏ rơi ngay lúc mới sinh, nói thẳng ra chính là trở thành trẻ mồ côi. Ai mà biết được hắn sinh ra vào ngày nào, dựa theo tháng sinh, ông nội Xương đi xem phong thủy, quyết định chọn lấy một ngày gần với ngày nhận nuôi hắn nhất.
Sinh thần của Xương An Diệp cách Nhậm Cảnh Lâm non nửa năm, Xương An Diệp sinh vào mùa hè thì Nhậm Cảnh Lâm lại vào cuối mùa đông, đã qua từ tám đời nào rồi. Nhưng lúc đó nguyên chủ vẫn còn sống, Xương An Diệp vẫn chưa đến đây. Cho nên bữa tiệc ông nội Xương chuẩn bị cho nguyên chủ lại bị cậu ta mặc kệ, đem tiền đến mấy chỗ ăn chơi đàn đúm cùng với đám bạn tồi ở trung học cũ.
Có lẽ là lần này cũng là sinh thần khiến ông nội Xương nhớ ra chuyện này, liền đem Xương An Diệp nhìn đến kim đâm đầy người. Xương An Diệp miễn cưỡng cười ngượng, cười đến cứng đơ cả mồm.
Xương An Diệp: "..." Tự dưng lại phải hứng chịu lỗi lầm không phải mình gây ra.
Nhậm Cảnh Lâm mới 15 nhưng khí chất trên người lại chững chạc và trưởng thành hơn rất nhiều, lại còn cao nữa, khuôn mặt như tạc, ánh mắt lại sắc bén, vận thêm một thân tây trang đen đóng cúc đến tận trên cùng, vừa đẹp trai, soái khí lại có chút thanh lãnh, nghiêm túc.
Xương An Diệp nhìn đến ngây người. Á á á hắn mới 15 thôi mà đã yêu nghiệt như này, đợi thêm 5,6 năm nữa có phải là đẹp trai đến banh nóc không. Xương An Diệp chép môi, thiếu điều nước dãi chảy ròng ròng.
" Đẹp sao?"
Xương An Diệp theo bản năng gật đầu cái rụp. Lại nhận về một tiếng cười khẽ bên tai. Nhậm Cảnh Lâm đã đứng trước mặt từ lúc nào, khoảng cách gần đến mức hơi thở ấm nóng của đối phương phả thẳng vào mặt khiến Xương An Diệp mặt đã nóng lại càng nóng thêm.
Nhậm Cảnh Lâm nhìn cậu, đáy mắt đều là dịu dàng, đem khăn giấy lau đi bên khoé miệng Xương An Diệp một chút vụn đồ ăn, môi lại không nhịn được mà cong lên.
Xương An Diệp tim đập bang bang như muốn xông ta ngoài. Cậu đẩy đầu hắn ra quát:
" Cười cái gì? Một chút cũng không đẹp. Mau lên, anh còn phải về nhà làm bài tập. "
Xương An Diệp hất mặt đi, một vẻ vô cùng ngạo kiều nhưng lại không che dấu được lỗ tai đỏ thấu.
Sinh thần của Nhậm Cảnh Lâm diễn ra vào chập tối, được tổ chức ngay tại sảnh của nhà chính Xương gia, đủ để chứng minh Nhậm Cảnh Lâm được coi trọng như thế nào.
Bữa tiệc hầu hết là đám người trong giới thượng lưu, nếu không phải vì nể mặt ông nội Xương thì cho dù Nhậm Cảnh Lâm có là người thừa kế đi chăng nữa, một đứa không có huyết thống, bọn họ thèm để ý chắc.
Cùng lắm là ngồi được lên vị trí gia chủ thì cũng làm bù nhìn thôi. Còn không thử nhìn xem anh em Xương gia còn bao nhiêu người đang lăm le vị trí đó. Không đầu rơi máu chảy mới gọi là lạ. Cũng còn phải nhìn xem, đứa cháu đích tôn vừa mất đi địa vị lại còn mất cả cha mẹ kia có vừa mắt hắn không đã chứ.
Cũng chưa tuyên bố người thừa kế chính thức, biết đâu đến phút cuối cùng lại có bất ngờ.
Bọn họ đến chính là xem trò tuồng này của Xương gia có thể diễn ra trong bao lâu. Ai nấy đều âm thầm cười thầm trong lòng. Tốt nhất là Xương gia nên cắn xé nhau dã man một chút, xé nát luôn cơ nghiệp dòng họ gầy dựng bao năm thì càng mừng.
Xương An Diệp vừa nhìn liền biết ý đồ của bọ họ, ánh mắt sắc bén lướt qua khiến đám người rét run.
" Tôi không đi. Ông bỏ ra." Đàm Duyệt dùng sức hất tay Đàm lão gia, vẻ mặt nhăn nhó, trong lòng đều là uất ức cùng khó chịu. Đám lão già bụng bia râu ria lởm chởm xấu xí, nhìn tởm lợm chết đi được, vậy mà lão gia tử còn bắt cô ta qua chào hỏi lấy lòng. Phi, Đàm Duyệt chửi thề trong lòng.
" Mày muốn làm phản có phải không? Nếu không phải tao đưa mày vào đây, mày cho rằng mày có tư cách bước vào bữa tiệc hào nhoáng như vậy sao?" Đàm lão gia gằn giọng, lại chẳng dám nói lớn. Lỡ thu hút đám người bát quát kia, chuyện xấu hổ lại ập lên đầu Đàm gia bọn họ.
Đàm Duyệt bất bình: " Là anh hai đưa tôi thiệp mời, chẳng liên quan gì đến ông. Một người mờ mắt vì tiền và quyền thế, dám bán cả cháu gái mình thì chẳng có quyền mở miệng chất vật người khác. Tôi nói cho ông biết, nếu ông còn ép tôi, tôi nhất định để Đàm gia đẹp mặt ở buổi tiệc này. Thử xem. "
Đàm lão gia tức giận mà không có chỗ chút, chỉ đành trơ mắt nhìn Đàm Duyệt rời đi. Lão ta thu liễm vẻ mặt, cắn răng lộ vẻ lấy lòng.
Xương An Diệp chẹp môi một cái rồi đi qua. Đàm lão gia này cũng thật là, ép người ta như thế làm gì, thế thì hôm nay Đàm Duyệt tới đây lại có mục đích rồi.
" Hừ, tao lại phải cấp mặt mũi cho chúng nó. Một tên phế vật và một thằng tạp chủng. Cmn, nhìn thôi cũng thấy dơ mắt tao. Mày ở đây đi."
" Anh, anh nói bé một chút, để những lời này truyền đến tai Xương lão gia thì không hay đâu."
" Mày dạy đời tao à? Đứa què như mày thì cũng như chúng nó thôi. Đừng chạm vào tao, bẩn."
Thiếu niên ngồi trên xe lăn hơi cúi đầu, thoạt nhìn có chút tủi thân lại đáng thương, không biết có phải sợ hay không mà bả vai run lên bần bật.
" Ai thế?" Xương An Diệp nhìn theo gã mà thiếu niên gọi là " anh" kia, nhìn thập phần quen mắt: " Chi tiết một chút."
[ Là Lôi Trương, có thể nói là kẻ thù cũ ở trường cũ của nguyên chủ. Gã là người thừa kế của nhà họ Lôi. Tính cách rất nóng nảy lại còn ngông cuồng. Người ngồi xe lăn là Lôi Thiên, em trai cùng cha khác mẹ của Lôi Trương. Hắn bị Lôi Trương đẩy ngã cầu thang năm 6 tuổi nhưng người trong nhà không một ai trách gã, ngược lại còn mắng Lôi Thiên đi đứng không cẩn thận. Đưa đến bệnh viện thì què rồi. ]
" Nếu như Lôi Thiên không què thì hắn cũng có khả năng tranh dành quyền thừa kế đúng không?"
[ Đúng vậy. Tuy nhiên khả năng không lớn lắm vì mẹ của hắn là gái làng, ở trong Lôi gia rất không được coi trọng. Nói trắng ra chính là Lôi Thiên không có người chống lưng.]
Nghe đến đây, ngón tay Xương An Diệp liền cuộn chặt. Cậu đã rất lâu không nhớ lại, nhớ lại thân phân thực sự ở thế giới thực. Nhìn thấy Lôi Thiên, Xương An Diệp như nhìn thấy chính mình trước đây, bị chà đạp sỉ nhục cũng chỉ có thể âm thầm chịu đựng, cam chịu ánh nhìn của người khác, lặng lẽ cắn nuốt nỗi đau về thể xác lẫn tinh thần.
Nhưng vui vẻ nhất chính là có thể đem lũ khốn đó một dẫm nát bét. Hảo sảng khoái.
Như chờ đợi một khắc hồi sinh.
" Làm quen một chút nhé."
Lôi Thiên vừa nhấc đầu liền thấy một thiếu niên xinh đẹp đứng trước mặt, đôi mắt cong cong mềm mại, má lúm mập mờ ẩn hiện, vẻ mặt có nét gì đó vô cùng dịu dàng, còn không hề keo kiệt hướng hắn nở nụ cười.
Nhậm Cảnh Lâm theo chân ông nội Xương đứng trên bục của đại sảnh, tất cả ánh đền đều hướng hắn mà chiếu rọi, hệt như một vầng hào quang, cao quý mà thanh khiết, như một bước đệm làm nhan sắc của hắn tăng vùn vụt.
Mấy thiếu nữ nhà thượng lưu bị thu hút, ánh mắt si mê nhìn chằm chằm hắn.
Nhâm Cảnh Lâm lại chẳng quan tâm ánh mắt mọi người, cũng chẳng để ý ông nội Xương nói gì, hắn gắt gao lia ánh mắt tìm người hắn muốn nhìn thấy lại phát hiện đối phương đang cùng một người khác nói chuyện đến vui vẻ, lại còn là con trai, ngay cả hắn bước ra rồi mà cũng không để tâm lấy một cái.
Nhậm Cảnh Lâm mạc danh ủy khuất, hắn thu hồi tầm mắt, mái tóc xoã xuống, che đi một nửa khuôn mặt, cả người ngay lâpk tức dâng lên một loại khí tức khó gần cùng đối nghịch như thể muốn hống lên với tất cả mọi người: ta không vui, cực không vui, đừng có mà đến gần.
Ông nội Xương liếc Nhậm Cảnh Lâm, lại nhìn theo hướng hắn vừa nhìn, có chút thở dài trong lòng.
" Tiểu Diệp, lên đây. "
Xương An Diệp nguyên bản còn đang bận nghe theo hệ thống để chỉ cho Lôi Thiên về cách xoa bóp chân sao cho hiệu quả, nghe thấy bị điểm tên liền sững sờ trong giây lát.
Nhậm Cảnh Lâm nâng đầu nhìn Xương An Diệp lạch bạch chạy lên bục, bĩu môi quay đầu. Hừ, hắn mới không thèm để ý.
Xương An Diệp vốn muốn đối hắn nở nụ cười lại bị hắn cho xem cái gáy, mặt nghệt ra không hiểu có chuyện gì.
" Mặc dù người thừa kế Xương gia là Tiểu Lâm nhưng Xương An Diệp vẫn là cháu của ta, vì vậy ở ngay đây ta tuyên bố, cổ phần của Xương thị, Xương An Diệp được hưởng 20%."
Tất cả mọi người phía dưới ngay lập tức xôn xao, Xương Nhuận vẻ mặt điềm tĩnh nhưng trong lòng sớm đã hung hăng gào thét, ánh mắt độc ác của gã nhìn chằm chằm ba người trên bục.
______________________________________ 💞
~ Lăng Hoa ~