Xương An Diệp thư thái ngồi trên ghế, tay cầm bình nước lạnh, hút hút mấy ngụm vui vẻ đong đưa cái chân mà nhìn một tốp người đang gục mặt giữa cái nắng gắt mà chạy lòng vòng quanh sân.
" Báo cáo thượng tướng, tôi có câu hỏi. Tại sao tên này không phải làm gì?" Chỉ Xương An Diệp.
Một người bất mãn. Bọn họ thì phải chạy, mệt rã rời, tên này quân hàm cũng không đến mức thấp nhưng cũng chẳng cao lắm. Đều cùng là một người trong đơn vị, ngay cả thiếu tá Louis Hill hơn tên đó tận 1 cấp bậc còn phải chạy. Cớ gì tên đó lại được ngồi nhàn nhã như vậy. Không phục.
(┛◉Д◉)┛彡┻━┻
Thanh Trì Phong đang trêu đùa, nhân tiện ăn đậu hủ của Xương An Diệp, nghe vậy liền lườm người kia một cái vô cùng hung dữ.
" Vậy ngươi dám ngồi lên đây cho ta trêu đùa
không?" Ngươi dám ta diệt ngươi.
Người kia lắc muốn văng cái đầu. Hắn đâu dám, ngồi cho thượng tướng đùa? Bảo hắn đi chết còn thống khoái hơn. Run chân lùi lại.
Xương An Diệp trừng lại Thanh Trì Phong, cái gì mà trêu đùa? Cậu chỉ là đồ chơi cho hắn đùa thôi sao? Tên khốn khiếp. Cắn chết hắn. ಠ益ಠ
Mọi người ai cũng biết điều không phận sự nhưng chính là ai cũng tò mò, rốt cục tên kia có thân phận gì mà thượng tướng phải thiên vị hắn vậy.
Chế tạo và sữa chữa cơ giáp, mọi người còng lưng hí hoáy lắp ráp linh kiện. Xương An Diệp lại hưng phấn đi thăm quan tinh cầu Yagel.
Mọi người đều ở phòng chung 10 người, Xương An Diệp cư nhiên lăn đến phòng thượng tướng.
Ai ai cũng phải dậy sớm làm công việc mình được phân chia, Xương An Diệp ngủ đến giữa trưa mặt trời đốt cháy mông mới dậy.
Trong lúc mọi người đau đầu khổ não họp, thì Xương An Diệp lại được thượng tướng đặc cách hóng gió hơi.
Thượng tướng đi tới đi lui nhìn mọi người bằng cặp mắt sắc bén như dao, tâm hồn mỏng manh của bọn họ cũng sắp sụp đổ, Xương An Diệp xuất hiện, cười một cái. Thượng tướng liền từ sói biến thành cún con. Thiếu điều sủa mấy tiếng. V●ᴥ●V.
Mọi người: "......." Thật bất công. Cầu khiếu nại.
(。ŏ﹏ŏ)
Xương An Diệp: (☆▽☆)
Xương An Diệp ngồi trong nhà ăn với ánh nhìn hết sức sâu sắc của mọi người mà gắp đồ ăn của vị thượng tướng bên cạnh, thong dong bỏ vào miệng.
" Ừm, cái này ăn ngon hơn. Đổi. " Ánh mắt mong đợi nhìn Thanh Trì Phong.
Thanh Trì Phong mỉm cười, chỉ chỉ má mình. Xương An Diệp coi như không nhìn thấy mà dật lấy khay cơm
Thanh Trì Phong yên lặng ngắm nhìn cậu ăn cơm. Lúc Xương An Diệp nghiêng đầu nhìn xung quanh, nhìn thấy một nửa bên má trắng nõn mềm mịn phồng phồng nhai cơm, y như một con sóc, mũm mĩm muốn cắn một cái. Thanh Trì Phong nội tâm cũng kích động. Aaaaaaa quả nhiên Tiểu Diệp của hắn là đáng yêu nhất.
Louis Hill cùng đại tá Trầm Mục bị thồn cầu lương ngồi đối diện, bất đắc dĩ ôm mặt. Kiếp trước tạo nghiệp kiếp này phải hứng chịu. (눈‸눈)
Xương An Diệp nhàn nhã ngồi trên giường lướt tin tức. Thanh Trì Phong từ phòng tắm đi ra, cả người chỉ mặc một cái áo tắm mỏng thấp thoáng cơ bụng rắn chắc, mái tóc đen nhỏ nước, ánh mắt mê ly nhào đến người Xương An Diệp.
" A làm gì vậy?" Xương An Diệp bị cả người đè lên, thở không thông. Thanh Trì Phong một tay ôm người vào lòng, hôn hôn mấy cái: " Anh đang làm gì? Không để ý em."
Xương An Diệp vẫn xem tin, không để ý hắn. Thanh Trì Phong đáng thương hề hề đành tự mình chen đầu nhìn qua.
" Tinh cầu Heol bị phá hủy?!" Xương An Diệp nhìn Thanh Trì Phong: " Cảm thấy thế nào? "
Thanh Trì Phong tựa cằm lên vai cậu: " Heol cũng chỉ là một tinh cầu nhỏ tchắc chắn hoàng gia sẽ không để ý. Nguyên nhân thì phải xem xét rồi, có lẽ là cũng sẽ không được tìm hiểu cặn kẽ."
Xương An Diệp gật đầu. Phát hiện thế nhưng cái móng heo của ai đó thò vào trong áo mình liền muốn gào lên.
Xương An Diệp nhào lên đè hắn, Thanh Trì Phong cũng không chịu thua vật cậu lại. Cứ thế một hồi, Xương An Diệp mặt đỏ bừng bừng thở dốc, tay chân mỏi rã rời, không thể nhúc nhích, ánh mắt ẩn ẩn hơi nước.
Thanh Trì Phong hôn lên trán cậu, ôm đối phương vào lòng. Sung sướng mà đi ngủ.
Thanh Trì Phong sáng sớm nhận được nhiệm vụ của cấp trên. Phải đem theo mấy người. Thấy không có tên mình, Xương An Diệp như gấu koala bám dính trên người hắn.
" Tại sao chứ? Anh cũng muốn đi." Xương An Diệp bĩu môi ủy khuất. Thanh Trì Phong ôm cậu đặt lên bàn, hôn một cái mỉm cười dỗ dành: " Vào rừng rất bẩn. Lại còn rất nguy hiểm. Anh ở đây ăn, chơi, ngủ, nghỉ không phải hơn sao?"
" Không. " Xương An Diệp lắc đầu hằn học: " Anh không có sợ bẩn, cũng không sợ nguy hiểm." Dũng mãnh nhìn Thanh Trì Phong.
Thanh Trì Phong thở dài: " Nhưng anh bị thương em sẽ lo lắng."
Xương An Diệp bạnh cằm, rất đơn giản nói: " Da anh rất dày sẽ không bị thương. Chỉ là một nhiệm vụ thôi mà, có gì khó khăn nếu thêm một người đâu. " (✪㉨✪)
Thanh Trì Phong: "..." Thế cũng không được.
Xương An Diệp: Chúng ta tuyệt giao.
(ノ`⌒´)ノ┫:・┻┻
______________________________________ 💞
~ Ảnh Tử ~