Cv-er: Kỷ Kỷ
Edit: LoBe
___
Anh nhấp môi, ánh mắt bắt đầu đỏ lên. Nhiệt lượng tỏa ra từ bên trong khiến mồ hôi trở nên nóng bỏng, từng giọt từng giọt làm ướt đẫm chiếc áo làm lộ rõ đường cong ở lưng. Cơ bắp ẩn hiện ẩn chứa một lực lượng muốn bùng nổ, nơi hạ thân ngo ngoe rục rịch.
Lật Manh thậm chí cảm thấy máu toàn thân Cố Nặc như đang sôi lên sùng sục, có cảm giác sắp bạo nổ. Ngón tay cô đè ở ngực anh, ngăn cản bản thân bị Cố Nặc ép càng ngày càng sát vào ngực anh.
Lật Manh bị ôm bằng tư thế ôm công chúa, bởi vậy nếu muốn không chạm vào người anh quả thực hơi khó khăn.
"Cố Nặc, anh bình tĩnh một chút, anh chỉ bị cảm nắng mà thôi."
Lật Manh vô cùng chân thành mà nói. Thậm chí còn chớp chớp mắt, muốn làm lời nói của mình càng thêm thuyết phục.
Ánh mắt Cố Nặc bắt đầu mê ly, anh liếm môi, ngơ ngác nhìn cô một lúc lâu. Sau đó anh cười nhẹ một tiếng, đuôi mắt cong cong, tròng mắt có tơ đỏ. Giống ác ma, nhưng lại cũng giống thiên sứ.
"Tiểu Manh, em cho anh ăn cái này không phải là muốn anh làm em, không cao hứng sao?"
Lật Manh có chút nghi hoặc, làm cô?
Không, cô chỉ muốn hãm hại anh thôi. Nhưng là ác độc nữ xứng, cô không thể trả lời như vậy. Cô lạnh giọng nhíu mày nói:
"Em không biết anh nói cái gì cả. Cố Nặc, thả em ra."
Lời nói lãnh khốc vô tình, nhưng lại giống như đến chết không nhận sai hơn. Ân, diễn xuất hoàn mỹ.
Kết quả vừa ngẩng đầu, lại thấy đôi mắt cười như không cười nhìn cô.
"Muốn anh thương em, không cần dùng thuốc này."
Lật Manh: "?"
Hả, cái gì?
Cố Nặc cong mắt, lúc anh không cười quả thực rất lãnh khốc, nhưng một khi lộ ra ý cười lại vô cùng ấm áp đáng yêu.
"Anh trúng thuốc này thì sẽ không thể nào khống chế bản thân, sẽ làm em khó chịu. Lần đầu tiên tương đối đau, em cố gắng chịu đựng."
Lật Manh: "Hả?"
Sau khi đầu óc không còn cảm giác bị sét đánh nữa, Lật Manh mới hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Cố Nặc.
"Khoan đã..."
Cố Nặc hướng vào trong phòng ngủ mà bước đi, vẻ mặt đạm nhiên không chút để ý. Giống như thuốc kích tình không hề làm ảnh hưởng tới bản thân anh. Cho dù bì trúng, anh vẫn duy trì được tỉnh táo.
Nhưng thật ra, dưới lông mi cong dài, đôi mắt đen sâu thẳm, không khống chế được mà đỏ lên, chậm rãi lan tràn sang tứ phía.
Cố Nặc dùng một chân đá cửa, cắt đứt con đường đào tẩu duy nhất của Lật Manh, trực tiếp đi vào phòng. Trong lòng ngực, thiếu nữ mềm mại đang giãy giụa. Đáng tiếc lực đạo này, quá yếu so với dị năng giả. Càng giống như làm nũng hơn.
Thời điểm Lật Manh bị ném lên trên giường, trên mặt vẫn toàn là mộng bức. Kịch bản đã viết kỹ, thuốc cũng đã hạ. Nữ chủ cũng tới, tuy rằng đã rời đi. Nhưng mới có mấy phút trôi qua, tại sao lại phát triển như thế này rồi?
Lật Manh nhìn thiếu niên đứng ở mép giường, anh nâng cằm, lộ ra yết hầu khẽ chuyển động lên xuống gợi cảm, còn có mồ hôi toát ra. Cố Nặc kéo cổ áo, một chân quỳ lên giường, khiến đệm bị lún xuống.
Lật Manh lập tức lăn một vòng, muốn chạy trốn. Lại phát hiện mắt cá chân bị nắm lấy, sau đó bị kéo trở về, giống như con cá mắm không thể xoay người được nữa.
Cắc mặt Cố Nặc hồng rực, đôi mắt thâm sâu đen nháy bị tơ máu dần dần che kín, vô cùng yêu dị xinh đẹp.
Cánh môi anh khẽ mở, hô hấp trở nên nặng nề. Lật Manh cho dù biết bản thân chính là một con cá mắm, nhưng vẫn kiên trì không ngừng giãy giụa.
Một tay cô quơ lấy chân đèn bàn, muốn đập vào đầu Cố Nặc. Đập nát cái đầu suy nghĩ lung tung, muốn ăn con gái nhà người ta này.
Kết quả chân đèn còn chưa chạm tới, thiếu niên bỗng dưng cúi đầu, đôi mắt đỏ lên, xuất hiện hơi nước ủy khuất.
"Tiểu Manh, anh đau quá."