Edit: Mạc Kỳ Nguyệt
Beta: LoBe
___
Lật Manh có chút bất ngờ. Cô nhìn về phía Cố Nặc, chỉ nhìn thấy một đôi mắt đen láy, sâu thẳm, trong suốt mà ôn nhu. Tuy nhiên, không hiểu tại sao, vẻ ôn nhu trong đáy mắt ấy lại lộ ra một tia khao khát và tuyệt vọng.
Lật Manh mím môi đếm ngược. Năm...
Cô cho rằng thôi bỏ đi, dù sao cũng phải tạm biệt, sau này cũng không còn gặp lại. Nếu cô cho người ta hi vọng thì lúc cô đi người ta sẽ thế nào đây.
Đếm ngược. Bốn....
Lật Manh nghiêng đầu suy nghĩ một lát, đột nhiên duỗi tay, dùng sức nắm chặt cánh tay rồi kéo Cố Nặc một cái. Thiếu niên bất ngờ không kịp chuẩn bị, cả người đổ về phía trước. Lật Manh nhón chân lên, vẻ mặt điềm tĩnh hôn lên vầng trán trắng trẻo của anh. Mái tóc thiếu niên rũ xuống, xoẹt qua lông mày của cô, mang đến một loại cảm xúc tê dại. Lật Manh nhột nhột, không nhịn được khẽ cười lên.
"Ừ, em thích anh."
Đếm ngược. Một.
Bắt đầu trừng phạt.
Lật Manh buông tay, nhìn chằm chằm vào ánh mắt đẹp đẽ mờ mịt của anh, cảm thấy bản thân vừa làm việc tốt, chắc sẽ được tới Tây Thiên. Thanh âm cô cực kỳ bình tĩnh:
"Cũng sẽ không nuôi những tiểu thịt tươi khác, một mình anh đã đủ phiền toái rồi."
Cố Nặc thật là phiền phức. Lật Manh cố gắng lâu như vậy, vậy mà vẫn thất bại. Có vài cái kiểu tiểu thịt tươi thế này, phiền chết mất.
Haizz. Hiện tại cho dù không phiền, thì cô cũng phải chết rồi. Thôi thì để nam chủ có một chút hồi ức tốt đẹp đi. "Tôi chính một tên lừa đảo giả vờ yêu thích anh ta, bảo vệ anh ta." Thấy anh tình nguyện như vậy, Lật Manh cũng đẩy thuyền. Dù sao cô cũng không mất miếng thịt nào.
Mới vừa nghĩ như thế...
【Nhiệm vụ trừng phạt: Kí chủ nhất định phải ở lại bên cạnh nam chủ cả đời, không được chủ động rời đi.】
Lật Manh vốn đã dang rộng hai tay, tư thế sẵn sàng đón nhận kết cục hồn phi phách tán. Kết quả, trừng phạt phải... ở lại bên Cố Nặc cả đời. Đây là cái loại trừng phạt gì? Nói cái gì ngỏm củ tỏi, chuẩn bị quan tài, hồn phi phách tán, vĩnh viễn không được siêu sinh, còn cùng hệ thống đồng quy vu tận? Hình phạt thay đổi xoành xoạch như vậy, có còn chút tôn nghiêm nào không!
Lật Manh ngẩn ra. Đột nhiên, cô bị một người nhẹ nhàng ôm lên, ngón tay thon dài dịu dàng chạm vào gò má mềm mại của cô. Ánh mắt thiếu niên trong suốt, khí tức bạc hà mát lạnh theo động tác của anh mà di chuyển lại gần. Cuối cùng, môi mỏng của Cố Nặc chạm vào khóe môi của cô.
"Tôi biết, em rất thích tôi."
Thiếu niên cười lên. Từ trong mắt anh tỏa ra ánh sáng lung linh, như rơi xuống một thiên hà. Thiếu niên toàn thân hắc ám, giờ khắc này lại trở nên thuần khiết như một đứa trẻ.
Lật Manh muốn giải thích nhưng khóe miệng thiếu niên cong lên, khẽ hôn cô một lúc. Chóp mũi man mát của anh cọ cọ mặt cô, giống như một con cún con ỷ lại.
Lật Manh cảm thấy:...
LoBe cảm thấy: Khả ái a~
Đôi mắt anh tràn ngập vui sướng, tiếp tục liếm khóe môi nàng. Một lần lại một lần mang theo niềm vui không cách nào miêu tả, chỉ muốn càng lúc càng lúc gần gũi với cô gái trong lòng. Lật Manh cảm thấy... đầu óc có chút không kịp thích ứng. Cảm xúc mềm mại, hương vị thuần khiết, mang theo một tia ngọt ngào.
Lật Manh mím mím môi, chợt nghĩ thông suốt. Bỏ đi, không phải sẽ ở lại đây cả đời sao? Vẫn còn có lợi. Dù sao cô cũng chết rồi, tuy rằng theo nam chính sống thêm cả đời, có điều......
Lật Manh nhìn Cố Nặc, bình tĩnh xem xét, nhìn thấy thiếu niên trước mặt đang nắm tay cô, chậm chạp dùng đầu ngón tay lồng vào ngón tay nàng, muốn cầm thật chặt. Dáng vẻ Cố Nặc cúi xuống đặc biệt ngoan ngoãn, thanh tú. Nhớ tới vừa rồi anh nói không ép cô trang điểm, mặc váy, Lật Manh đột nhiên cảm thấy... ở bên người này cả đời, vẫn tốt.
Ngay thời điểm Lật Manh không còn vướng mắc, Cố Nặc đột nhiên ngẩng đầu suy nghĩ, con ngươi đen láy trong trẻo, thâm trầm. Anh dừng lại một chút rồi từ từ nói:
"Tiểu Manh, tôi xa em 6 ngày 13 giờ 6 phút... Tổng cộng là 565 567 giây."
"Cái gì?"
Cố Nặc ôm Lật Manh mạnh hơn, chỉ lo cô chạy đi mất.
"Vì vậy, tôi có thể hôn em rất lâu."
Đây là ước định ngày trước, một khi anh rời xa cô, sẽ được hôn cô. Thời gian rời đi càng lâu, thì càng được hôn nhiều.
Lật Manh trầm mặc, cô rút tay ra khỏi tay anh, phát hiện mười ngón tay bị quấn chặt, rút ra cũng không được. Thiếu niên nhân cơ hội tiến sát lại, khẽ cười:
"Giảm cho em, chỉ hôn em một giờ."
Lật Manh: "..............."
Be:.........................................
Cô hối hận rồi, vẫn nên hồn phi phách tán. Một giờ, da môi đều sẽ bị tróc hết. Hôn cái gì mà hôn, hôn có gì tốt, không thể đổi điều kiện khác được sao? Cái tên nam chủ này, tại sao lại không có chí khí như vậy?
Hoàng hôn đã hoàn toàn buông xuống. Căn cứ Cố thị bị công phá, ánh đèn sáng lên, kéo dài thân ảnh của hai người bọn họ. Lật Manh ngẩng lên nhìn, thấy ánh đèn trong căn cứ vô cùng huy hoàng rực rỡ như ở bên trong một công viên giải trí đang kinh doanh. Lật Manh nhìn một lúc, bất đắc dĩ sờ cằm. Bỏ đi, được tặng món quà lớn như vậy, một đời cũng không dài.
~oOo~ Thế giới 1: Tận thế - Công chúa nhỏ của nam chủ kết thúc ~oOo~
___
Be: Còn 2 chương, tối up, giờ ta đi ngủ