Thêm 1 chương nữa 🤭🤭
__________
Nhóm thái y thảo luận một lúc, cuối cùng một vị trong số đó đại diện đứng ra bẩm báo với Nhiếp chính vương.
Vị thái y này tên là Trần Chung, tuổi ngoài bốn mươi, trẻ hơn Lương thái y rất nhiều.
Trần thái y cẩn thận tìm từ ngữ rồi mới lên tiếng:
"Bẩm vương gia, sau khi chúng thần cẩn thận hội chẩn với nhau, đều cảm thấy loại độc mà Châu công tử trúng phải đúng là Y Tâm độc...!".
Trần thái y ngừng lại một chút để quan sát sắc mặt hơi tái của Nhiếp chính vương, sau đó mới lo sợ nói tiếp:
".....lúc.....lúc thần còn trẻ từng may mắn đọc được một quyển y thư, bên trong cũng có giới thiệu sơ lược về Y Tâm độc. Loại độc này hung hiểm vô cùng, không có thuốc giải tận gốc...!".
Đồ Kiêu nghe xong tâm trí như rơi vào hầm băng. Bên tai hắn cứ quanh quẩn câu nói "không có thuốc giải tận gốc", câu nói đó cứ như lập đi lập lại nhiều lần.
Đồ Kiêu tức giận quát lớn: "Các ngươi là thái y hàng đầu thái y viện, cuối cùng lại nói với bổn vương một câu không trị được, thật vô dụng!".
Nhiếp chính vương phát tác cơn giận làm cho tất cả mọi người bên trong phòng đều sợ hãi. Ngay cả Châu Nghinh đang đau đến sắp mất đi lý trí cũng không nhịn được mà giật mình. Châu Nghinh cũng bị hắn doạ sợ, nhưng quả thật độc này không có thuốc giải, Đồ Kiêu có giết chết hết thái y cũng không làm được gì. Cậu cũng không muốn làm liên lụy đến người vô tội nên vội vàng thều thào an ủi Nhiếp chính vương:
"Vương gia.....ngài đừng nóng giận. A Ly không sao, lúc nãy Lương thái y đã châm cứu giảm đau cho em, thật sự đấy.....một.....một chút nữa là không còn đau đớn gì cả!".
Nhiếp chính vương trong lòng rối như tơ vò, tận mắt nhìn thấy Châu Nghinh đau đến như thế nhưng chỉ có thể bất lực ngồi ở đây ôm cậu vào lòng, ngay cả việc làm cho người nọ bớt đau một chút hắn cũng không làm được. Trước giờ Đồ Kiêu vô cùng tự tin vào bản thân, nhưng bây giờ hắn mới nhận ra bản thân mình có lúc cũng vô dụng đến thế.
Bàn tay Đồ Kiêu xoa nhẹ tấm lưng đang run rẩy của Châu Nghinh, giọng nói đã khô khốc từ lâu nhưng vẫn cố gắng dịu dàng với người trong ngực:
"Bổn vương nhất định sẽ tìm được thuốc giải cho em, nhất định!".
Châu Nghinh vùi mặt vào cổ của hắn, tuy đã được châm cứu giảm đau nhưng cơn đau bên trong cơ thể cậu vẫn ngày một lớn dần, đôi tay được Đồ Kiêu nắm rốt cuộc không nhịn được nữa mà bấm mạnh vào tay của hắn để lại một dấu hằn sâu.
"Vương gia.....vương gia, thật ra em rất sợ, quá đau.....thật sự không chịu nổi nữa!" Châu Nghinh liên tục lắc đầu, nước mắt như trân châu không ngừng rơi xuống. Cơn đau đã sắp vượt qua sự chịu đựng của cậu. Nhưng Châu Nghinh vẫn kịp thời nhận ra móng tay của mình làm Nhiếp chính vương bị thương. Cậu vội vàng rút tay lại sau đó đẩy Đồ Kiêu ra, cả cơ thể gục xuống giường. Đôi môi cắn lấy bắp tay tinh tế, cắn mạnh đến nỗi chảy cả máu.
Đồ Kiêu hốt hoảng lật cơ thể của Châu Nghinh lại, nhìn thấy cậu tự làm bản thân bị thương, Đồ Kiêu hoảng loạn, ngay lập tức ngăn cản. Nhưng Châu Nghinh cắn quá chặt, hết cách Đồ Kiêu chỉ có thể mạnh bạo tách hàm răng của cậu để buông cánh tay đã chảy máu đầm đìa ra.
Đồ Kiêu không suy nghĩ gì mà thay thế bằng cánh tay của mình để Châu Nghinh cắn. Châu Nghinh đã không còn nghĩ được chuyện gì khác, vật trong miệng bị cậu cắn mà loang ra một vị mằn mặn đọng lại nơi đầu lưỡi, là mùi vị của máu tươi.
Bị Châu Nghinh cắn nhưng mặt Nhiếp chính vương vẫn không đổi sắc. Hắn đau lòng ôm cả cơ thể của cậu trở lại trong ngực, trầm giọng với các thái y đang quỳ bên dưới:
"Nhanh chóng nghĩ cách để làm giảm cơn đau, các người có phải chỉ để trưng bày hay không?".
Năm vị thái y hoàn hồn, hai người tiếp tục ở lại thử các cách châm cứu khác để làm giảm cơn đau, ba người còn lại vội vàng rời đi nghiên cứu chuẩn bị thuốc.
Suốt cả quá trình Nhiếp chính vương đều cẩn thận ôm Châu Nghinh vào lòng, không dám để cho cậu cựa quậy sợ chính bản thân cậu tiếp tục tự làm mình bị thương.
Đến lúc thử qua vài cách cuối cùng cơn đau của Châu Nghinh cũng được giảm bớt. Cơ thể của cậu an phận hơn một chút, lực cắn lên cánh tay Nhiếp chính vương cũng nhẹ hơn một ít. Lúc này ba vị thái y cũng trở lại cùng với một chén nước thuốc đen tuyền vẫn còn bốc hơi khói.
Trọng Thúc vội vàng tiến lên cầm lấy chén thuốc để Đồ Kiêu cho Châu Nghinh uống.
Đồ Kiêu gỡ cánh tay ra khỏi miệng Châu Nghinh. Hắn nhanh chóng múc một muỗng thuốc rồi thổi nhè nhẹ sau đó đưa đến bên môi của cậu. Nhưng thuốc quá đắng, nước thuốc vừa vào trong miệng thì Châu Nghinh đã ho khan liên tục sau đó lắc đầu né tránh.
Nhiếp chính vương nóng ruột vô cùng vội cầm luôn cả chén thuốc uống vào, miệng đối miệng ép buộc Châu Nghinh nuốt hết thuốc xuống. Châu Nghinh cựa quậy không thành, bị Nhiếp chính vương cưỡng ép đút hết cả chén thuốc đắng như hoàng liên.
Châu Nghinh nức nở đẩy Đồ Kiêu ra xa nhưng không thành nên trở tay đánh vào ngực hắn vài cái, sức lực cũng không lớn. Lúc này cậu cũng không đủ sức để giả vờ nhu thuận trước mặt Nhiếp chính vương như lúc trước. Bởi vì cơn đau đã cuốn theo đa phần lý trí của cậu!
Đồ Kiêu giữ cơ thể cậu thật chặt để cậu không động đậy lung tung, nỗi đau trong lòng hắn cũng không hề thua kém cơn đau đang giày vò thể xác Châu Nghinh lúc này.
Đến khi thuốc phát huy công dụng cũng đã là một lúc sau. Tuy thuốc này không có được hiệu quả như thuốc giải độc của tổ chức sát thủ mỗi hai tháng uống một lần, nhưng nó cũng đã thành công bình ổn được cơn đau bên trong cơ thể của Châu Nghinh. Cậu rốt cuộc cũng nằm yên trong lòng Đồ Kiêu mà không cựa quậy nữa, nhưng bởi vì mệt mà vẫn thở dốc nặng nề từng cơn.
Đồ Kiêu rốt cuộc cũng thả lỏng một chút, hắn vội bảo người mang nước ấm và khăn sạch vào, sau đó cẩn thận lau đi mồ hôi đọng trên mặt Châu Nghinh. Cánh tay của Châu Nghinh do chính cậu cắn bị thương cũng được băng bó lại kỹ càng.
Lý trí dần dần tỉnh táo lại, lúc này Châu Nghinh mới khó nhọc mà để tâm đến mọi thứ xung quanh. Khi bắt gặp cánh tay vẫn đang chảy máu của Đồ Kiêu cậu bị hốt hoảng một phen. Hình như trong lúc mơ hồ, cậu cắn Nhiếp chính vương bị thương, vết cắn còn sâu đến thế!
Tay Châu Nghinh run run muốn chạm vào vết thương nhưng không dám, áy náy từ tận đáy lòng trào dâng, vừa khóc vừa xin lỗi Đồ Kiêu:
"Em....em làm ngài bị thương, thái y, thái y nhanh xử lý vết thương cho vương gia,....thật xin lỗi, thật xin lỗi, A Ly không phải cố ý...!".
"Không sao, đừng khóc, ngoan, chỉ là một vết thương nhỏ mà thôi!". Nhiếp chính vương nhẹ vuốt ve sau lưng để an ủi cậu, sau đó đưa cánh tay bị thương cho thái y băng bó lại.
Người trong lòng đến khi nhìn thấy cánh tay của hắn đã được xử lý tốt mới dần dần ngừng khóc. Vì quá mệt mỏi mà không biết từ lúc nào mà đã dần dần thiếp đi trong vòng tay của Đồ Kiêu. Tuy đã bắt đầu mê mang, nhưng từ kẽ môi vẫn bật ra vài tiếng nức nở đáng thương.
Đồ Kiêu không dám đặt Châu Nghinh nằm xuống giường, khó khăn lắm cậu mới yên ổn mà thiếp đi, hắn sợ giữa chừng lại làm cậu tỉnh giấc nên cứ ngồi đó mà vững trãi ôm Châu Nghinh.
Trời cũng đã về chiều, yến tiệc trong cung cũng đã kết thúc. Trước đó, người trong cung của thái hậu có lệ đến mời hắn hai lần nhưng đã bị Trọng Thúc lấy cớ đuổi đi. Chắc hẳn bây giờ thái hậu đang mở cờ trong bụng vì không bị Đồ Kiêu xen vào việc chọn lựa hoàng hậu. Nhưng lúc này Đồ Kiêu nào còn tâm trạng đâu mà quan tâm, lực chú ý của hắn đều tập trung hết vào bảo bối đang nằm trong lòng. Nét mặt lo lắng không thể nào che giấu được!
Đến bây giờ Nhiếp chính vương mới có thể suy nghĩ kỹ càng mọi chuyện. Chuyện này Thái hậu chắc chắn không thể thoát được liên can. Loại độc mà Châu Nghinh mắc phải có thể chuyên dùng để kiềm chế nhóm sát thủ mà bà ta đào tạo để bọn họ ngoan ngoãn nghe lời.
Nhưng không phải từ trước đến giờ A Ly vẫn chưa từ bỏ việc muốn giết hắn hay sao? Vậy tại sao em ấy lại không được cho thuốc giải kia chứ? Chẳng lẽ lúc A Ly gặp gã nam nhân áo đen kia tất cả đều là hiểu lầm, em ấy không phản bội hắn? Tình cảm dành cho hắn đều là sự thật?
Trăm mối suy nghĩ ngổn ngang làm cho Đồ Kiêu như rơi vào trong sương mù không biết phải giải quyết như thế nào cho phải!
Nhưng trước hết phải chờ Châu Nghinh khoẻ lại rồi mới có thể tính tiếp.
Nhìn Châu Nghinh mê mang mà ngủ, tâm trạng Đồ Kiêu cũng không tốt hơn được bao nhiêu. Hắn nhỏ giọng, sợ đánh thức Châu Nghinh dậy, âm thanh nhẹ đến khó nghe thấy mà căn dặn thái y:
"Các ngươi trở về tiếp tục nghiên cứu thuốc giải, tốt nhất đừng để cho bổn vương nghe thấy câu không thể giải độc thêm một lần nào nữa. Trở về hết đi, Lương thái y ở lại phòng ngừa trường hợp bất trắc xảy ra!".
Các vị thái y đổ mồ hôi lạnh liên tục vội vàng vâng dạ sau đó nhẹ chân nhẹ tay lui ra ngoài cửa. Trọng Thúc cũng dẫn theo người hầu lui ra bên ngoài chờ Nhiếp chính vương sai bảo.
Trời bên ngoài đã tối đen, trong phòng chỉ thắp một ngọn nến nhỏ, ánh sáng vàng nhạt yếu ớt chiếu lên khuôn mặt tái nhợt của Châu Nghinh. Vốn dĩ làn da đã không còn một chút hồng hào nào bây giờ lại càng thêm trong suốt. Đồ Kiêu có cảm giác bất cứ lúc nào cậu cũng có thể biến mất nên một chốc lại sờ mạch đập của cậu một lần. Đến khi cảm nhận được động tĩnh nhè nhẹ dưới lớp da mỏng manh ấy hắn mới cảm thấy yên tâm!
Châu Nghinh mê mang gần ba canh giờ, Đồ Kiêu cũng ngồi yên ôm cậu trọn ba canh giờ. Đến khi cả người đau nhứt tỉnh lại, Châu Nghinh lờ mờ cảm giác được cơ thể của mình vẫn còn nằm trong vòng tay của Nhiếp chính vương.
Cậu chỉ mới nhẹ cử động thì Đồ Kiêu đã ngay lập tức phát hiện ra. Đồ Kiêu tâm trạng bồn chồn, hắn kề trán của mình lên vầng trán tinh tế của Châu Nghinh. Giọng nói thủ thỉ cẩn thận mà lên tiếng:
"Không sao nữa rồi! Có phải rất khó chịu hay không?".
"A Ly cứ nằm yên, Bổn vương sẽ gọi người mang cháo vào cho em!".
Châu Nghinh nhẹ gật đầu sau đó được Nhiếp chính vương thả lại giường. Cơn đau đã lui đi, bên trong cơ thể của cậu chỉ còn râm ran khó chịu một chút. Cả người bị độc phát tác hành hạ đến suy yếu vô cùng. Thật sự Châu Nghinh không dám nhớ lại cơn đau đã qua, nó quá đáng sợ và hoàn toàn vượt qua sức chịu đựng vốn có của cậu. Vừa nghĩ đến cảm giác ấy, Châu Nghinh không nhịn được mà cả người run run. Cậu co cơ thể lại, nhỏ bé nằm trên giường chờ Nhiếp chính vương trở lại.
Rất nhanh, Đồ Kiêu đã quay trở lại, trên tay còn bưng một bát cháo cá thịt băm thơm phức. Bụng Châu Nghinh rất đói nhưng miệng lại không hề có cảm giác thèm ăn.
Đồ Kiêu đặt bát cháo lên bàn sau đó đi lại đây bế cậu lên, nhẹ nhàng đặt cơ thể yếu ớt của Châu Nghinh xuống ghế. Cậu ngồi không vững nên được Đồ Kiêu đỡ vai tựa vào người của hắn.
"Vương gia, em.....không muốn ăn!" - Châu Nghinh đáng thương nhìn Nhiếp chính vương, cậu lúc này hoàn toàn không có khẩu vị.
Đồ Kiêu sao có thể nghe theo Châu Nghinh kia chứ. Người hầu báo lại, từ sáng đến giờ cậu chỉ ăn có một ít điểm tâm. Nếu bây giờ lại không ăn thì làm sao có thể nhanh khoẻ lại.
"Chỉ ăn một ít thôi có được hay không? Cơ thể em bây giờ rất yếu, A Ly, Bổn vương rất lo lắng!" - Sao hắn có thể không lo kia chứ, người nọ mỗi ngày đều hoạt bát vui vẻ, bây giờ thì ngay cả ngồi cũng dễ dàng nhìn ra được dáng vẻ mệt mỏi, yếu ớt. Đồ Kiêu lo đến cả người không xong!
Châu Nghinh tuy từ đầu muốn dùng việc bản thân trúng độc để dành lấy lòng tin của Nhiếp chính vương, nhưng nhìn thấy hắn quan tâm mình đến thế vẫn không nhịn được mà cảm động tận đáy lòng.
Cậu khẽ cười, nâng bàn tay vẫn còn hơi run vuốt ve một bên mặt tuấn tú của Nhiếp chính vương, dịu dàng cất tiếng: "Vương gia đừng lo, A Ly bây giờ đã không còn đau nữa, thật đấy!".
Đồ Kiêu hôn nhẹ lên trán cậu, hắn múc một muỗng cháo thổi nhè nhẹ để bớt nóng sau đó đưa đến bên miệng Châu Nghinh, không cho phép cậu từ chối.
Châu Nghinh đành phải hé miệng ăn hết cháo Đồ Kiêu đưa đến. Miệng cậu vẫn còn đắng ngắt nên không cảm nhận được vị ngon gì, nhưng cháo ấm vào bụng làm cho cả người cậu thoải mái hơn không ít.
Một người kiên nhẫn đút cháo, một người ngoan ngoãn ngồi ăn. Không khí yên bình làm cho lòng người ấm áp!
Châu Nghinh ăn nửa bát cháo đã không ăn nổi nữa nên Đồ Kiêu gọi người hầu đi vào dọn dẹp.
Ăn xong, Nhiếp chính vương còn tỉ mỉ lau người bằng nước ấm cho Châu Nghinh, sau đó thay quần áo sạch sẽ cho cậu. Đến khi trở lại giường, cả người Châu Nghinh đã thoải mái hơn rất nhiều, không còn cảm giác dinh dính khó chịu nữa!
Đồ Kiêu cũng không rời đi mà cùng cậu nằm xuống giường. Châu Nghinh gối đầu lên tay của hắn, cả hai im lặng mà nằm.
Châu Nghinh rút người vào cạnh Đồ Kiêu, cuối cùng vẫn không nhịn được lên tiếng: "Vương gia ngài....ngài vì em mà bỏ lỡ yến tiệc của Thái hậu, sẽ không có chuyện gì chứ?".
"Thật xin lỗi....A Ly lại gây phiền phức cho ngài rồi!".
Đồ Kiêu chỉnh chăn đắp lại cho Châu Nghinh ngay ngắn rồi mới dịu dàng trả lời cậu: "Không phiền phức, em đừng suy nghĩ nhiều. Bổn vương cũng đã có sắp xếp từ trước, chuyện của Thái hậu đợi A Ly khoẻ lại Bổn vương sẽ nói hết cho em nghe!".
Đồ Kiêu ôm cả người lẫn chăn vào lòng, dịu dàng dỗ dành: "Ngoan ngủ đi!".
Châu Nghinh quả thật rất mệt mỏi, cả người lại được bao bọc trong ấm áp nên không bao lâu sau đã ngủ mê mang.
Cả đêm đó, Nhiếp chính vương gần như không ngủ, bởi vì cách một thời gian hắn lại mở mắt xem tình hình của người trong lòng một lần. Cứ như thế cho đến khi trời bên ngoài dần sáng!.