Xuyên Nhanh Nỗ Lực Nói Chuyện "Gió Trăng"

Chương 4:




Đăng thêm một chương để chúc mừng năm mới🎉🎉
Cầu mong năm mới mọi người đều vui vẻ khoẻ mạnh🎉🎉
Cầu mong gia đình hạnh phúc, sức khoẻ tràn đầy🎉🎉
Cầu mong mình làm luận văn suôn sẻ T.T🎉🎉
_____________
Hôm đấy, Nhiếp chính vương ở lại tiểu viện của Châu Nghinh dùng bữa chiều. Nhưng hắn cũng không ở lại quá lâu, vừa ăn xong thì đã đứng dậy định rời đi.
Châu Nghinh vội vàng níu lấy ngón tay của hắn, rụt rè khe khẽ:
"Vương gia, ngài có thể thường xuyên đến đây được không? Châu Ly....muốn ở cùng ngài!".
Sau khi Đồ Kiêu gật đầu, Châu Nghinh mới tỏ vẻ không nỡ mà buông ngón tay của hắn ra.
Kể từ ngày hôm đó, tiểu viện nơi Châu Nghinh ở lại có thêm nhiều hạ nhân hơn nữa, bọn họ cung kính mà hầu hạ. Thức ăn cũng ngon hơn làm hại Châu Nghinh ăn không kiểm soát mà cơ thể mượt mà thêm chút ít. Ngày tháng trôi qua thích ý vô cùng. Nhưng có điều, thị vệ bên ngoài sẽ không cho cậu rời đi quá xa, nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng gì đến Châu Nghinh. Trời đang lạnh như thế, cậu cũng chẳng muốn bước chân ra khỏi phòng ấm áp để làm gì.
Nhiếp chính vương giữ lời vô cùng. Ngày nào cũng dành ra một chút thời gian đến xem cậu. Hai người càng ngày càng gần gũi hơn. Ý đồ của Châu Nghinh chính là để bọn họ dần quen thuộc với nhau, để Đồ Kiêu cảm thấy có cậu bên cạnh chính là một thói quen. Bởi vì thói quen là một thứ gì đó mà con người ta không thể khống chế được!
Châu Nghinh không sợ không thể chinh phục được Đồ Kiêu. Đồ Kiêu chính là điển hình của kiểu người ăn mềm không ăn cứng, bên ngoài sắt đá nhưng bên trong lại dễ mềm lòng. Châu Nghinh thầm cười trộm trong lòng, chỉ cần cậu nũng nịu một chút, thì Nhiếp chính vương đã muốn xiêu lòng rồi.
Ví dụ như hôm nay, trời vừa đổ trận tuyết đầu tiên của năm, cả khoảng sân đều là một mảnh trắng xoá, nhiệt độ xuống thấp làm hại Châu Nghinh phải mặc thêm mấy lớp áo. Trong phòng đốt rất nhiều than để sưởi ấm nhưng cậu vẫn thấy lạnh vô cùng.
Buổi chiều Nhiếp chính vương vừa đến, hắn mới bước một chân vào cửa đã bị một cơ thể mềm mại nhào vào lòng. Châu Nghinh lạnh đến phát run nhưng vẫn cười ngọt ngào đứng ngoài cửa chờ hắn. Người vừa đến cậu đã nhịn không được mà tìm đến lồng ngực ấm nóng của Đồ Kiêu.
"Vương gia, mau vào trong, bên ngoài lạnh quá đi!" - Nói xong còn không quên hít mũi một cái. Cả khuôn mặt vì lạnh mà đỏ ửng, khoé mắt còn hơi ướt, đáng thương vô cùng.
Đồ Kiêu nhìn bộ dạng của cậu cũng không nỡ, vội vàng đi vào trong phòng. Giọng nói không vui trách cứ:
"Sau này không cần đứng chờ ngoài cửa. Ngoan ngoãn ở trong phòng đợi bổn vương".
Trong mắt Châu Nghinh hơi buồn buồn, tủi thân lên tiếng: "Châu Ly muốn là người đầu tiên nhìn thấy ngài đến, ta rất nhớ ngài!".
Tim Đồ Kiêu bị câu nói của cậu làm cho mềm lòng, ngồi xuống ghế sau đó kéo cậu ngồi lên đùi rắn chắc.
Bị hắn răn dạy một câu, Châu Nghinh cũng không dám ngẩng mặt lên, ủ dột ngồi trên đùi hắn nắm nắm ngón tay bé xíu. Không biết tại sao, Đồ Kiêu hơi đau lòng. Có một người mỗi ngày luôn trông ngóng hắn, nhìn thấy hắn thì vui vẻ, cảm giác này tốt đẹp vô cùng. Nó làm cho tâm lý Đồ Kiêu lún sâu vào lúc nào không hay biết.
"Ngoan, nhìn bộ dạng của ngươi xem. Cả người đều lạnh ngắt rồi, còn muốn đứng bên ngoài chịu khổ hả. Đợi tới lúc đổ bệnh lại khó chịu!" - Đồ Kiêu nắm lấy đôi tay vì lạnh mà không còn chút máu của Châu Nghinh, nhẹ nhàng xoa xoa sưởi ấm cho cậu. Đôi tay mềm mại được bàn tay to lớn của hắn bao đến kín kẽ.
Châu Nghinh cười vui vẻ quàng tay qua cổ hắn, giọng nói ngọt như đường: "Vương gia quan tâm ra có phải hay không?".
Đồ Kiêu lúng túng không muốn thừa nhận. Hắn im lặng không trả lời, khuôn mặt nghiêm nghị, tay hơi dùng lực vội vàng ôm chặt cơ thể trong lòng không để cậu nhúc nhích lung tung, đổi chủ đề:
"Một chút nữa bổn vương bảo người mang Ngọc Dung Cao đến cho ngươi. Nhớ mỗi ngày đều phải bôi, đó là thuốc thượng hạng, vết sẹo trên cơ thể sẽ mờ rất nhanh".
Châu Nghinh trong lòng cười xấu xa, mềm nhũn dựa vào lòng hắn, yêu kiều làm nũng:
"Vương gia giúp ta thoa thuốc có được không? Phía sau lưng cũng có vài vết sẹo, Châu Ly không bôi được!".
Tiểu Khứ quan sát từ nãy đến giờ không nhịn được trợn mắt: "Cậu đúng là thật giỏi mà, bộ dạng này ai mà kiềm lòng cho được chứ! Mỹ nhân nũng nịu!".
Châu Nghinh đắc ý với Tiểu Khứ. Cậu biết Đồ Kiêu dễ mềm lòng với cậu, nên chắc chắn sẽ không bỏ qua rồi, phải biết tận dụng mọi cơ hội thôi!
Đồ Kiêu bị cậu làm cho cứng người. Muốn đẩy cơ thể người nọ ra nhưng lại không nỡ làm thế. Cảm xúc của hắn với Châu Nghinh phức tạp vô cùng. Bảo hắn tin tưởng cậu hoàn toàn cũng không đúng, nhưng hắn lại không muốn làm tổn thương nhóc yếu ớt này, luôn không nhịn được mà quan tâm cậu. Chỉ cần cậu mềm giọng một chút, hắn đã không nhịn được mà chiều theo. Đúng là rối rắm vô cùng!
Tâm lý Đồ Kiêu luôn tỉnh táo để bản thân không lún vào quá sâu, nhưng hành động thì ngược lại. Đến khi hắn ý thức được, thì Châu Nghinh đã được hắn nhẹ nhàng ôm lại giường. Áo của cậu đã bị hắn cởi ra gần hết, lộ ra bờ vai trắng nõn bên trong.
Đồ Kiêu giật mình ngừng lại nhưng giọng nói đáng thương của Châu Nghinh vang lên bên tai. Cơ thể cậu run run nép vào người hắn:
"Hức, vương gia ngài thoa nhanh một chút, lạnh quá đi!".
Tên Nhiếp chính vương này bị gì không biết, áo của cậu đã bị hắn cởi ra gần hết, sau đó hắn đột ngột ngừng động tác. Tuy trong phòng đốt than ấm áp nhưng cơ thể yếu ớt của cậu vẫn không nhịn được mà phát run. Hắn mà không thoa nhanh một chút, có khi lát nữa cậu bị lạnh mà đông thành đá luôn!
Đồ Kiêu hồi thần, đâm lao đành phải theo lao. Hắn vội vàng kéo chiếc áo mỏng manh cuối cùng đang nằm ngang lưng của Châu Nghinh xuống. Cả tấm lưng trắng nõn hoàn toàn bại lộ trước mắt hắn. Bên trên da thịt nõn nà ấy đọng lại một vài vết roi vừa mới lành da non, vết roi dài dài, đỏ như máu đan xen trên da thịt, bắt mắt vô cùng.
Đồ Kiêu hối hận không rõ nguyên do. Nhìn những vết sẹo này cũng cảm thấy chướng mắt vô cùng. Hắn nhẹ nhàng vuốt ve ngón tay thô ráp theo vết roi, giọng nói trầm trầm hỏi người đang nép vào lòng hắn:
"Có đau hay không?".
Châu Nghinh ngước đầu nhìn hắn. Hỏi thừa, lúc đó bị đánh đến suýt nữa chỉ còn nửa cái mạng, bây giờ hắn hỏi cậu đau không, Châu Nghinh tức đến nghiến răng, thật muốn đánh tên vương gia này một trận. Nhưng bên ngoài vẫn giả vờ tủi thân, dụi dụi khuôn mặt vào người hắn:
"Là lúc đó Châu Ly làm sai. Bị phạt cũng là đúng!".
"Vương gia có phải chê thân thể ta đầy vết sẹo xấu xí, đã không còn xinh đẹp nữa hay không?" - Châu Nghinh rưng rưng, chỉ cần Đồ Kiêu vô lương tâm gật đầu một cái thì nước mắt của cậu sẽ rơi ngay.
Đồ Kiêu thở dài trong lòng. Không hiểu Thái hậu nghĩ gì trong lòng mà lại phái tiểu yếu ớt này đến ám sát hắn. Cả người mềm nhũn như làm từ nước, động một chút là hai mắt xinh đẹp đã lấp lánh ánh nước.
Có thể thấy, tiểu đáng thương này chỉ thích hợp nâng trong lòng bàn tay mà sủng ái, không biết lúc trước làm sao cậu có thể sống trong hoàn cảnh khó khăn đến thế.
Đồ Kiêu thoáng chốc suy nghĩ thông suốt. Xem ra lúc này hắn nên làm theo ý mình thôi, cưng chiều cậu một chút cũng không sao, ngược lại cảm giác đặt một người vào vòng tay mình để bảo vệ cũng khá tốt, cảm giác thoả mãn đong đầy trái tim. Hình như Nhiếp chính vương hắn đã cô đơn quá lâu rồi!
"Bổn vương không chê, ngồi yên một chút, ta thoa thuốc cho ngươi".
Ngón tay của hắn quét một ít thuốc mỡ màu trắng trong hộp, hương thơm nhè nhẹ lan toả trong phòng. Chất thuốc lành lạnh chạm vào da thịt làm cho Châu Nghinh không an phận nhích tới nhích lui. Vốn dĩ cậu đang nép vào người Đồ Kiêu, nhích một hồi thì ngồi luôn vào trong lòng hắn, đôi tay nõn nà thuận thế vòng qua thắt lưng cường tráng, trong miệng còn không quên khó chịu rầm rì vài tiếng. Có thể nói Châu Nghinh đã phát huy tối đa năng lực để quyến rũ Nhiếp chính vương!
Đồ Kiêu bị tiểu yêu tinh này làm cho cả người nóng bừng, cơ thể mềm mại thơm tho cứ động đậy không ngừng trong lòng, mắt hắn lại bị bờ lưng trắng muốt kích thích. Rõ ràng người trong ngực đang muốn câu dẫn hắn đây mà!
Đồ Kiêu răn đe vỗ nhẹ vào bờ mông núc ních một cái để cậu an phận, lúc này Châu Nghinh mới không cam lòng mà ngồi yên để hắn thoa thuốc.
Không khí trong phòng không biết tại sao đột ngột trở nên ám muội.
Lúc Đồ Kiêu nghiêm túc thoa thuốc cho cậu không biết tại sao Châu Nghinh đột nhiên lại đỏ mặt, tim cũng đập bang bang không ngừng. Do khuôn mặt đã vùi vào ngực Nhiếp chính vương nên cậu không thể nhìn thấy được tình hình xung quanh, làm hại cảm xúc trên làn da càng thêm rõ ràng.
Ngón tay thô ráp của Nhiếp chính vương nhẹ nhàng lướt qua vết sẹo trên lưng làm cơ thể cậu run lên một chút, hai tay bỗng chốc nắm chặt vạt áo trước ngực của Đồ Kiêu. Cả quá trình thoa thuốc không chỉ hành hạ làm Đồ Kiêu cả người nóng bừng, mà ngay cả cậu cũng khó chịu cả người, cảm giác kì kì lạ lạ, hồi hợp vô cùng.
Thời tiết lạnh lẽo nhưng cả người Đồ Kiêu đã chảy đầy mồ hôi. Hắn thật muốn ngay lập tức đè tiểu yêu tinh này xuống giường, hung hăng yêu thương cậu. Nhưng định lực của Nhiếp chính vương vẫn còn, người nọ cả người vừa mới lành vết vương. Hắn cũng không cầm thú đến nỗi ép buộc cậu ngay trong lúc này.
Gian nan thoa thuốc xong, bên ngoài cũng đã tối, cả ngươi Đồ Kiêu như được giải thoát. Hắn vội vàng đứng dậy định rời khỏi đây để bản thân bình tĩnh lại.
Châu Nghinh bị Nhiếp chính vương vội vàng đẩy ra mà ngơ ngẩn cả người. Mắt thấy hắn sắp rời đi mà bắt đầu nôn nóng.
Cậu mặc kệ cả người quần áo cộc xệch, ngay cả giày cũng không kịp mang vội vàng trèo xuống giường. Châu Nghinh từ phía sau ôm thấy Đồ Kinh, giọng nói tủi thân:
"Vương gia, ngài đi đâu vậy?".
" Ngài không thể ở lại đây cùng với Châu Ly hay sao?"
Giọng cậu hơi gấp gáp, cậu cố gắng để nước mắt ướt đẫm gương mặt, nước mắt làm ướt áo sau lưng của Đồ Kiêu.
Cả người Đồ Kiêu cứng đờ, cơ thể mềm mại phía sau càng thêm cảm nhận rõ ràng. Tiểu yêu tinh dính người, hắn chửi thầm một câu, nhưng trong lòng vẫn không nỡ. Gương mặt Đồ Kiêu hơi dịu lại, quay lưng nhìn người phía sau.
Cả người Châu Nghinh đáng thương đứng đó, áo mỏng manh tuột khỏi bờ vai lộ ra một mảng da tinh tế trước ngực. Hai chân nhỏ bé đáng yêu dụi dụi xuống nền gạch thể hiện tâm trạng bất an của chủ nhân.
Đồ Kiêu hơi giận khi nhìn thấy cậu không thèm mang giày mà đã bước xuống thế này, khuôn mặt hơi đáng sợ. Châu Nghinh nhìn thấy vẻ mặt của hắn mà lo lắng rụt người một cái.
Nhiếp chính vương lạnh mặt bế cậu về giường. Hắn trầm giọng gọi người mang nước nóng vào. Châu Nghinh sợ chọc giận hắn nên chỉ dám ngoan ngoãn yên lặng mặc hắn sắp xếp. Hình như cậu lỡ chọc giận Nhiếp chính vương rồi!
Người hầu rất nhanh mang nước nóng vào. Đồ Kiêu khuôn mặt vẫn lạnh lùng mặc áo lại đàng hoàng cho Châu Nghinh. Không biết tại sao, khi nhìn thấy hắn lạnh lùng như thế tâm trạng Châu Nghinh lại hơi tủi thân.
Bàn chân tinh xảo bỗng chốc bị đôi tay to lớn của Nhiếp chính vương bắt lấy. Châu Nghinh kinh ngạc mà nhìn hắn. Đường đường là Nhiếp chính vương cao cao tại thượng bây giờ lại tỉ mỉ nhúng một tấm khăn vào nước nóng sau đó cẩn thận lau nhẹ bàn chân hơi dính bụi của cậu. Chiếc khăn ấm nóng lần lượt lau dưới lòng bàn chân trái, sau đó chân phải cũng được hắn lau sạch một lần.
Sau đó Đồ Kiêu còn tự tay mang vớ vào cho cậu. Châu Nghinh vừa kinh ngạc vì hành động của hắn, vừa thẹn thùng vô cùng. Cảm giác được người khác cưng chiều thế này, lần đầu tiên cậu được cảm nhận. Lần đầu tiên cậu cảm thấy Đồ kiêu thật tốt, tốt vô cùng, làm cậu chỉ muốn mặc kệ mọi thứ mà nhận sự cưng chiều từ hắn.
Đồ Kiêu nhìn người trên giường khuôn mặt ngơ ngác vì kinh ngạc. Hắn bỗng chốc vui vẻ trở lại, nhẹ nhàng búng lên trán cậu một cái.
Đến khi hồi thần thì Đồ Kiêu đã lau sạch tay, lên giường. Cơ thể mềm mại được cơ thể cường tráng ôm vào trong lòng, cả người Châu Nghinh nằm gọn trong người Nhiếp chính vương. Cơ thể cậu ấm áp một phần thì tâm đã ấm mười phần, làm cho cả trái tim của cậu như sắp bị thiêu cháy.
"Nhanh ngủ đi, bổn vương sẽ không rời đi!" - Đồ Kiêu dùng chăn bao chặt người trong lòng, hiếm khi kiên nhẫn mà buông lời dỗ dành.
Châu Nghinh được bao vây trong sự ấm áp, thoả mãn vùi đầu vào lòng Đồ Kiêu, chỉ trong chốc lát đã ngủ mất.
Hơi thở nhẹ nhàng gần sát bên tai, cơ thể mềm mại trêu nhân, hương sen thoang thoảng quanh chóp mũi làm say lòng người. Hỏi sao Nhiếp chính vương có thể ngủ cho được?
Đồ Kiêu căm tức nhìn người đang ngủ ngon lành trong lòng hắn, không thể làm gì khác chỉ có thể ôm cậu chặt thêm một chút. Không ngờ cũng có ngày Nhiếp chính vương hắn trở thành lò sưởi cho người ta, mà bản thân hắn lại vui vẻ như thế!
Cả đêm đó Nhiếp chính vương không tài nào ngủ được, đến gần sáng hắn mới chợp mắt được một chút!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.