Ba ngày sau hồi môn, người của Nguyễn gia đối với Trần Dịch Sâm xuất hiện không có bất luận ý tứ bài xích gì, ngược lại còn vô cùng nhiệt tình tiếp đón hắn.
Nguyễn phụ cùng trưởng tử Nguyễn gia tiếp đãi Trần Dịch Sâm. Còn Nguyễn mẫu lôi kéo lấy tay Lê Viện dắt vào hậu viện, quan tâm tỉ mỉ dò hỏi thái độ Trần Dịch Sâm đối đãi nàng thế nào.
“Trần tướng quân nhìn qua là người khó thân cận. Bất quá vừa rồi bộ dáng hắn cẩn thận dìu con xuống xe mẫu thân nhìn ra được, hắn đối với con là thực lòng. Mấy ngày nay ta, phụ thân cùng ca ca con đều ăn ngủ không yên, cứ mãi lo con rể đối với con không tốt. Hiện tại nhìn thấy hắn yêu thương con, chúng ta có thể yên lòng rồi.”
“Nương, chàng rất tốt với con. Tuy rằng chàng đối với người khác hung thần át sát, nhưng chàng chưa từng nặng lời với con.” Lê Viện thẹn thùng mà cúi đầu.
“Vậy là tốt, vậy là tốt rồi. Chỉ cần hắn đối với con yêu thương, mặc kệ hắn ở bên ngoài là bộ dáng gì, đối với chúng ta đều không đáng quan tâm. Kỳ thật phụ thân cùng ca ca con càng thích Trần tướng quân hơn là người trước kia... Thôi không nói đến những việc này nữa. Chuyện kết quả như này chúng ta cũng rất vừa lòng. Đúng rồi, con rể khi làm chuyện phu thê đối với con thế nào? Con có ứng phó được không?”
“Nương…” Lê Viện nuốt nuốt nước miếng. “Người nói sang chuyện gì vậy?”
“Lại có gì mà xấu hổ? Con đều đã thành thân. Những việc này cần thiết phải hiểu biết a. Nam nhân đều là thích sự mới mẻ, con nếu không có cách nào làm hắn vừa lòng, hắn liền đem nữ nhân bên ngoài về ức hiếp con, về sau của con chẳng phải sẽ trở nên khổ sở sao? Còn không bằng đem mình trở thành dục vọng của hắn, làm hắn đối với nữ nhân bên ngoài mất hết hứng thú.”
Nguyễn mẫu lấy ra một quyển sách bìa cứng trên kệ sách. Mở ra cho nàng xem, bên trong tranh minh họa sinh động như thật khiến nàng xem đến miệng đắng lưỡi khô.
Trần Dịch Sâm mấy ngày nay công vụ bận rộn, trừ bỏ đêm tân hôn ra, mấy ngày nay khuya rồi hắn mới trở về. Vốn dĩ nàng cảm thấy không có gì, hiện tại lại nghe Nguyễn mẫu nói như thế đột nhiên nàng cũng có một chút cảm giác nguy cơ.
Ngay sau tân hôn còn có thể mất hứng thú với nàng, vậy chẳng phải về sau chẳng phải cũng sẽ không nảy sinh hứng thú? Nhiệm vụ của nàng là thu thập tinh khí của nam nhân. Trước mắt xem ra, tiến độ của này của nàng bảy vạn kiếp luân hồi cũng không về thế giới thật được a!
____ Dãy phân cách soái ca đi ngang qua ____
Trong xe ngựa, Lê Viện cùng Trần Dịch Sâm ngồi đối mặt nhau. Trần Dịch Sâm nhắm mắt dưỡng thần, Lê Viện lâu lâu lại liếc mắt nhìn lén hắn.
Nàng đang nghĩ có phải năng lực dụ hoặc của nàng đối với hắn đều vô tác dụng? Bằng không thì vì cái gì hắn cũng chưa từng liếc nàng một chút? Đang trong thời kỳ tân hôn còn như thế, về sau chẳng phải liền là đem nàng ném vào lãnh viện chơi với dế?
Phanh! Xe ngựa đột nhiên xóc nảy một chút.
Lê Viện cũng bị cơn xóc nảy hất khỏi chỗ ngồi.
Đau a! Cái mũi nàng tông hẳn vào lồng ngực cứng rắn như thiết giáp của Trần Dịch Sâm, liền đau thấy tổ tiên đang mỉm cười.
“Đau a.”
Trần Dịch Sâm mở to mắt, đem nữ nhân trong lòng nâng lên xem thế nào.
Cái mũi nhỏ của nàng hồng cả lên, đôi mắt lấp lánh ánh nước tưởng chừng chỉ cần một giây sau liền rơi xuống, nhìn qua đáng thương cực kỳ.
“Phu quân~…”
Âm thanh yêu kiều lại ma mị, tựa như một nàng mèo nhỏ đang phát xuân tình.
Đôi mắt Trần Dịch Sâm sau khi nghe tiếng kêu ấy liền thâm sâu vài phần.
Đêm tân hôn động phòng hắn cùng nàng ân ái hỗn loạn kịch liệt một trận, đem nàng đâm đến bị thương. Mấy ngày nay hắn đi sớm về trễ, một là vì công vụ chất đầy, hai là hắn không muốn làm nàng bị thương càng nặng hơn. Bất quá hiện tại xem ra nàng mèo nhỏ của hắn vết thương đã lành rồi, không những thế còn bắt đầu phát xuân.
“Nơi nào đau?” Trần Dịch Sâm đem nàng ôm lên ngồi trên đùi hắn.
Lê Viện gương mặt ửng đỏ: “Mũi thiếp đau, thiếu chút nữa đã đổ máu. Nhưng.. phu quân, chàng tự dưng sao lại cứng lên rồi?”
Trần Dịch Sâm nâng mông nhỏ căng tròn của nàng lên, bóp chặt trong tay mình.
Bàn tay to thô ráp chen vào trong vạt áo của nàng, cầm lấy bầu vú to bên phải nắn bóp.
Bầu ngực như tiểu bạch thỏ mềm mại, nộn nộn, một bàn tay to của hắn căn bản là không cầm hếy được. Tiểu anh đào hồng hào kia lại nhô lên như ngọn núi nhỏ, hiển nhiên đã động tình.
“Phu quân, sẽ bị thấy a..”
Xe ngựa đang chạy lướt nhanh như vậy, màn xe liền theo làn gió phất phơ bay lên. Người bên ngoài chỉ cần liếc mắt nhìn một chút cũng có thể thấy phong cảnh mê người bên trong.
“Sợ cái gì chứ? Xe ngựa chạy nhanh thế này, ai trông thấy được?”
༼ つ ◕◡◕ ༽つ⭐⭐⭐⭐⭐ ༼ つ ◕◡◕ ༽つ⭐⭐⭐⭐⭐