Tác giả: Thái Sử Anh
Sau khi chuyển tiền xong, Thịnh Noãn lại cố ý lôi kéo Diệp Nam Hành nói chuyện phiếm, mục đích cũng chỉ là để kéo hai người gần lại với nhau hơn.
Có lẽ bởi vì người sếp này khá là hào phóng nên Diệp Nam Hành cũng nhẫn nại nói chuyện vài câu rồi lấy cớ đi tắm để offline.
Ngày hôm sau khi đến trường, cô thấy bạn học phấn khích không thôi. Lúc này Thịnh Noãn mới biết được, có một đoàn phim đến trường để quay chụp.
Cô nhớ là trong nguyên tác, ngày hôm đó Thịnh Miên được đạo diễn của đoàn phim phát hiện, thử vai rồi đóng một vai phụ trong phim, sau đó thuận lợi tiến vào giới giải trí.
Thịnh Noãn không đem chuyện này để ở trong lòng. Sau khi tan học, các bạn học còn lại đều xuống xem đóng phim, cô cũng không góp vui mà chỉ đứng ở hành lang phòng học nhìn đám đông chen chúc trong sân thể dục.
Đúng lúc này, phía sau cách đó không xa vang lên một giọng nói.
“Bạn học?”
Thịnh Noãn quay đầu lại đã nhìn thấy một người đàn ông trung niên đội mũ lười trai, có thẻ công tác đeo trên ngực. Ông ấy có bộ ria mép rất nghệ thuật, ánh mắt sáng ngời bước về phía cô.
“Bạn học, chú là phó đạo diễn Hàn Phương của đoàn làm phim “Có gió thổi qua”, đoàn phim của bọn chú đang quay ở trường cháu. Chú có một nhân vật phụ, cháu có muốn thử không?”
Trong lòng Thịnh Noãn tràn đầy kinh ngạc…
Trong nguyên tác, nguyên chủ cũng đi xuống sân thể dục góp vui nhưng cô lại quá lười nên không, ai ngờ lại gặp được phó đạo diễn ở đây.
Thịnh Noãn có chút do dự nhưng nghĩ đến kết cục của nguyên chủ trong nguyên tác, cô lại cảm thấy nếu có thể sớm tiến vào giới giải trí, cho dù cô không thể thay đổi cốt truyện tiếp theo thì cũng có thể giúp cho bản thân mình có cái kết tốt hơn chút phải không?
Nếu không được cũng không mất gì.
Thịnh Noãn trầm mặc một lát, sau đó chậm rãi gật đầu: “Được ạ.”
Không lâu sau, cô đi theo đạo diễn Hàn Phương đến phòng họp do nhà trường sắp xếp cho đoàn làm phim. Khi cô đi vào, vừa đúng lúc Thịnh Miên vừa thử vai xong.
Vốn dĩ trên mặt Thịnh Miên vẫn còn mang theo nụ cười dịu dàng nhưng vừa xoay người thấy Thịnh Noãn, nụ cười ngay lập tức cứng đờ.
Hàn Phương mang theo Thịnh Noãn đi qua đó, sau đó đi tới nói gì đó với người ở giữa những người đang giám sát buổi thử vai. Những người đó nhìn Thịnh Noãn, hai mắt sáng trưng.
Ngoại hình của cô bé này thật sự quá xuất chúng…
Thịnh Miên bình tĩnh ngồi trên ghế nhựa trong góc xem Thịnh Noãn thử vai, trên mặt thì mang theo mỉm cười nhưng bàn tay đặt trên đùi lại không tự chủ được nắm chặt.
Nội dung buổi thử vai của Thịnh Noãn rất đơn giản, sau khi cô hoàn thành buổi diễn, theo lời nhắc nhở đã thấy vài người nhìn cô bằng ánh mắt sáng quắc.
Hàn Phương đưa cô ra ngoài trước, cười tủm tỉm nói: “Bạn học Thịnh thêm Wechat với chú nha. À mà cái bạn vừa thử vai xong hình như cũng họ Thịnh…”
Lúc này, đã không còn thấy Thịnh Miên đâu nữa.
Đạo diễn Hàn Phương nói nội trong hai ngày nữa sẽ liên hệ với cô để thông báo kết quả cuối cùng. Thịnh Noãn nói lời cảm ơn rồi rời đi, nhìn những người khác vẫn còn đang ở sân thể dục xem đóng phim, Thịnh Noãn xoay người đi về phía phòng học.
Lúc cô vừa rẽ vào bước ngoặt đi đến chỗ vườn hoa đã thấy Thịnh Miên đang đứng trên đường quay lại lớp học.
Tầm mắt hai người giao nhau, Thịnh Noãn cười cười đi đến trước mặt cô thấp giọng gằn từng chữ một: “Noãn Noãn, em cố ý muốn cướp của chị đấy à?”
Thịnh Noãn nhíu mày.
Thịnh Miên lại nói: “Từ Cố Lan Phong đến lần thử vai này… Thịnh Noãn, rốt cuộc em ghen tị với chị đến mức nào mới muốn cướp hết mọi thứ của chị thế?”
Thịnh Noãn không muốn cùng cô ta cãi cọ, vẻ mặt bình tĩnh: “Nếu chị thấy thế thì cứ cho là thế đi.”
Nói xong liền phải lướt qua Thịnh Miên đi lên lầu, bỗng nhiên Thịnh Miên bước tới chỗ cô rồi ngã vêc phía sau rồi la lên: “Noãn Noãn đừng…”
Trong nháy mắt tiếp theo, Thịnh Miên đã ngã từ bậc thang xuống bồn hoa phía sau, đất đen bên trong bị xáo trộn, cô ta chật vật ngồi dậy, trên người hỗn loạn.
Thịnh Noãn đột nhiên sửng sốt, dường như ý thức được điều gì đó.
Đúng lúc này, chuông vào học vang lên… Những học sinh xem đóng phim ở sân thể dục đang đi về phía này rồi nhìn thấy Thịnh Noãn đang đứng ở cầu thang còn Thịnh Miên người chật vật ngồi trong bồn hoa, vành mắt đỏ bừng.
“Noãn Noãn, sao em…Em lại làm thế?”
Thịnh Noãn biết camera ở đây hỏng rồi nên Thịnh Miên mới không sợ gì cả.
Cố Lan Phong xuyên qua đám người đi lên phía trước, duỗi tay đỡ Thịnh Miên từ trong bồn hoa ra, quay đầu lại dùng khuôn mặt vô cảm nhìn Thịnh Noãn:”Xin lỗi đi!”
Mọi người xung quanh nhỏ giọng xì xào.
“Cô ta lại bắt nạt hoa khôi nữa rồi kìa.”
“Đúng vậy, nghe nói cô ta giả vờ làm bạch phú mỹ* để quyến rũ hotboy Cố không thành nên sau đó bắt đầu nhắm vào hoa khôi.”
*Là kiểu con gái vừa giàu vừa trắng vừa xinh.
“Dù sao Thịnh Miên vẫn là chị họ của cô ta mà chậc chậc…”
Cố Lan Phong gằn từng chữ một: “Thịnh Noãn, xin lỗi!”
Thịnh Miên cắn môi thấp giọng nói: “Bỏ đi, bỏ đi.”
Bên cạnh có người kêu lên: “Sao có thể bỏ qua như thế được? Quá đáng thật đấy, mau đi báo cho giáo viên…”
Đúng lúc này, tất cả mọi người thấy, Thịnh Noãn chậm rãi tiến lên phía trước một bước, đi đến trước mặt Thịnh Miên.
Ngay lúc mọi người cho rằng cô sẽ nói lời xin lỗi, Thịnh Noãn không hề báo trước tát cho Thịnh Miên một cái tát vang dội.
Mọi người xung quanh thi nhau ồ lên, ngay sau đó, Thịnh Noãn bị Cố Lan Phong đẩy ra.
Cố Lan Phong không ngờ rằng Thịnh Noãn lại ngu ngốc và ương ngạnh đến vậy. Đến lúc này còn dám động tay động chân, hắn ta vô thức đẩy người ra sau đó liền thấy Thịnh Noãn đụng vào tường, trượt chân té ngã trên mặt đất.
Cố Lan Phong hơi giật mình, Thịnh Noãn ngồi dưới đất, vành mắt ửng đỏ không nói một lời vịn vào tường đứng lên, lẳng lặng nhìn Thịnh Miên: “Nếu chị muốn vu oan giá hoạ cho tôi, tôi sẽ thành toàn cho chị ngay.”
Lúc này, giáo viên phòng Giáo dục học sinh nghe tin mà đến, đuổi mấy học sinh đang vây xem về phòng học sau đó nói với Thịnh Noãn, Thịnh Miên và Cố Lan Phong: “Đi theo thầy, có chuyện gì các em lên văn phòng mà nói.”
Thịnh Noãn không nói một câu đi ở phía trước, còn Thịnh Miên và Cố Lan Phong đi đằng sau.
Không ai phát hiện, ở một góc tường cách đó không xa, có một người đàn ông mặc áo blouse trắng dựa vào nơi đó vừa hút thuốc vừa xem video vừa quay trên điện thoại, ánh mắt tràn đầy hứng thú.
Mấy cô bé bây giờ ai cũng tâm cơ thế à?
Nhưng mà, nha đầu của Leslie còn thú vị hơn: Cô vu oan cho tôi thì tôi chứng minh lại là tát cô một cái vừa cho cô thoả mãn, vừa cho mình không bị vu oan một cách vô ích.
Ngày thường nhìn ngoan xinh yêu làm cho hắn suýt chút nữa cho rằng tư liệu điều tra là giả vì nhìn cô kiểu gì cũng không giống vị thiên kim tiểu thư kiêu căng ngạo mạn được mô tả trong thông tin.
Nhưng mà hiện giờ xem ra, không hổ là huyết mạch gia tộc Norman, chậc chậc…