*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tác giả: Thái Sử Anh
Sau khi thăm Triệu Anh Tử xong, Thịnh Noãn ra khỏi phòng bệnh. Cô biết, mẹ của Diệp Nam Hành cũng ở bệnh viện này.
Lúc cô đi đến cửa thang máy, chỗ lối đi thoát hiểm truyền đến âm thanh hai người đang trò chuyện.
“Bác sĩ Lauren đến Trung Quốc một lần cũng không phải điều dễ dàng, nếu đặc biệt mời ông tới thì chi phí sẽ gấp vài lần so với bây giờ…”
Tiếp theo Thịnh Noãn liền nghe được giọng nói của Diệp Nam Hành, có chút trầm khàn: “Ngài ước tính xem cần bao nhiêu tiền.”
“Gần 30 vạn tệ*, tôi sẽ cố gắng hết sức để đưa cho mẹ cậu những loại thuốc mà bảo hiểm y tế sẽ chi trả. Đây đã là số tiền thấp nhất được ước tính rồi.”
*30 vạn tệ = hơn 1 tỉ VND
Cầu thang rơi vào khoảng lặng, một lúc sau, một bác sĩ mặc áo blouse trắng thở dài bước ra.
Thịnh Noãn đứng ở đó, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ.
Cô nhờ Leslie mời bác sĩ tới, nhưng rõ ràng Diệp Nam Hành không có đủ khả năng chi trả cho việc điều trị.
Tiếp đó, Thịnh Noãn lại nghe được Diệp Nam Hành gọi điện thoại, rất nhanh cô đã hiểu ra, hẳn là hắn đang gọi cho người môi giới. Hắn muốn bán căn nhà họ đang ở nhưng giá cả lại bị ép đến mức thấp nhất.
Diệp Nam Hành và mẹ hắn sống trong một căn nhà cũ, vị trí địa lí cũng không tốt lắm. Hơn nữa hắn đang rất muốn bán nên giá bị ép tới rất thấp, thậm chí còn không đủ để trả cho chi phí giải phẫu chứ đừng nói xong giải phẫu còn phải trị liệu và thuê hộ lý chăm sóc.
Thịnh Noãn nghe thấy được phía sau chỗ lối đi thoát hiểm vang lên tiếng đập tường trầm đục, trong lòng Thịnh Noãn đột nhiên có chút khó chịu.
Cô biết thế nào là nghèo khó đến tuyệt vọng…
Dừng một chút, Thịnh Noãn đi về phía lối đi thoát hiểm, mới đi được vài bước thì cửa thoát hiểm mở, Diệp Nam Hành đi ra từ bên trong.
Vẻ mặt hắn u ám, đôi mắt còn hơi đỏ. Rõ ràng đã phải trải qua giày vò kịch liệt.
Nhìn thấy Thịnh Noãn, bước chân hắn hơi dừng lại một chút rồi lại bước đi không quay đầu lại.
“Tôi có thể giúp cậu.”
Thịnh Noãn thấp giọng mở miệng.
Bước chân Diệp Nam Hành dừng lại, quay đầu nhìn cô một cách vô cảm.
Thịnh Noãn biết, nguyên chủ trêu đùa hắn quá nhiều nên trong thâm tâm hắn ghê tởm và không tin tưởng là chuyện rất bình thường.
Dừng một chút, cô lại tiếp tục nói: “Xin lỗi, tôi tới để thắm người khác nhưng không cẩn thânj nghe được cậu và bác sĩ nói chuyện. Nếu chi phí phẫu thuật của mẹ cậu có khó khăn, tôi có thể giúp.”
Diệp Nam Hành lẳng lặng nhìn cô: “Cậu lại muốn làm cái gì?”
Nhìn hắn như bình tĩnh, nhưng sâu trong đáy mắt lại hiện màu đỏ tươi, Thịnh Noãn biết nếu cô đem chuyện của mẹ hắn ra đùa cợt thì hắn nhất định sẽ hận chết cô. Sau đó khiến cô rơi vào kết cục bi thảm giống như nguyên chủ.
Cô mím môi nghiêm túc nói: “Mong cậu không hiểu lầm. Có lẽ trước kia giữa chúng ta không thoải mái cho lắm nhưng đó là việc nhỏ, tôi sẽ không lấy chuyện sống chết ra đùa đâu. Hơn nữa, tôi cũng biết trước kia tôi làm nhiều việc không tốt nên tôi muốn bù đắp.”
Diệp Nam Hành rõ ràng không tin, bình tĩnh nói: “Thì sao?”
Thịnh Noãn nhìn hắn: “Tôi có thể cho cậu mượn tiền, ba bốn mươi vạn cũng không thành vấn đề. Mong là cậu tin tưởng tôi, tôi chỉ muốn đền bù và xin lỗi cậu. Cậu không cần lo lắng việc trả tiền, khi nào cậu đủ năng lực để trả thì trả cũng được.”
Đối diện, Diệp Nam Hành lập tức sửng sốt nhưng sau đó lại nhíu mày: “Cậu có biết mình đang nói gì không?”
Thịnh Noãn gật đầu: “Theo lời bác sĩ kia thì cơ hội phẫu thuật này rất hiếm có. Tôi nghĩ, cho dù như thế nào cậu cũng không muốn bỏ lỡ cơ hội này, không phải sao?”
“Về phần căn nhà của cậu, về sau cậu và dì cũng cần một nơu để ở. Nếu bán nhà, gánh nặng của cậu sẽ càng nghiêm trọng hơn, có thể cậu sẽ không chăm sóc tốt được cho dì, cậu nói xem?”
Diệp Nam Hành rốt cuộc cũng đứng đờ ở đó.
Trong tiềm thức, hắn không tin tưởng điều này cho lắm…Nhưng bây giờ, hắn đã không còn lựa chọn nào khác.
Hắn có thể mạnh mẽ từ chối cô nhưng mẹ của hắn phải làm sao bây giờ? Bệnh của bà không thể trì hoãn được nữa, cũng rất khó chờ cơ hội bác sĩ Lauren về nước.
Cho nên, cho dù Thịnh Noãn muốn làm gì… Đây cũng là cơ hội cuối cùng của hắn.
Nghĩ đến đây, Diệp Nam Hành chậm rãi ngẩng đầu nhìn cô gái phía đối diện, nói từng chữ một: “Được.”
Hắn nói: “Tôi sẽ viết cho cậu giấy vay nợ.”
Hắn biết tiền này không dễ kiếm, chẳng biết về sau Thịnh Noãn sẽ đùa cợt nhục nhà hắn như thế nào.
Không sao cả, chỉ cần cứu được mẹ hắn, hắn có thể chơi cùng cô.
Thịnh Noãn ngay tại chỗ chuyển 40 vạn tệ cho Diệp Nam Hành: “Ngoài chi phí phẫu thuật ra, việc thuê hộ lý chắc chắn sẽ mất không ít tiền. Tôi chuyển thêm cho cậu một chút.”
Diệp Nam Hành nhìn thấy thông báo, mím môi, vẻ mặt phức tập.
Thịnh Noãn lại nói: “Nếu cậu cần giúp gì, cậu có thể tìm tôi. Tôi…sẽ tận lực giúp đỡ cậu.”
Diệp Nam Hành thấp giọng ừ một tiếng: “Cảm ơn cậu.”
Dù như thế nào đi chăng nữa, số tiền này cũng thật sự rất quan trọng.
Thịnh Noãn khách khí chào tạm biệt sau đó rời khỏi bệnh viện.
Ra khỏi bệnh viện, cô thở dài.
Mặc kệ Diệp Nam Hành nghĩ như thế nào, nếu lần này cô thật sự giúp được hắn thì ít nhất về sau hắn chắc là sẽ không nghĩ đến việc tra tấn cô đến chết nữa…
Buổi tối, Thịnh Noãn lại nhận được điện thoại của Leslie Norman.
Ngay khi cô đang nói chuyện tràn đầy vui sướng với người đàn ông mang ngữ điệu chiều chuộng kia, bộ phận chăm sóc khách hàng phản hồi cho cô về thông tin vụ tai nạn của ông Leslie mà cô hỏi lần trước.
Dựa theo thông tin bộ phận chăm sóc khách hàng cung cấp, ba ngày sau, ông Leslie tham dự một yến hội. Sau đó bị hạ độc trong rượu, sức khoẻ của ông càng ngày xuống dốc. Đây cũng là mở đầu cho cái chết sau này của ông.
Gia tộc Norman rất lớn, nơi nơi chỗ nào cũng tranh giành quyền lực. Thân thể của ông Leslie sau khi bị trúng độc thì trở nên cực kì yếu, tình hình lập tức trở nên tồi tệ, cuối cùng bị kẻ thù gài bẫy giết chết.
Nghe ngữ điệu người đàn ông đầu bên kia điện thoại tràn ngập yêu thương, rồi nghĩ đến kết cục mà ông phải trải qua, trái tim Thịnh Noãn chợt thắt lại.
Dừng một chút, cô bỗng nhiên đổi chủ đề, nói mình vừa gặp ác mộng.
Ông Leslie ngay lập tức an ủi vô, nói rằng đó chỉ là một giấc mơ. Thịnh Noãn liền nói với ông cảnh trong mơ của mình, cô mơ thấy ba ngày sau ông tham gia yến hội của gia tộc ở Valenza, uống một ly champagne trên khay của một người hầu rồi sau đó bỗng nhiên hộc máu ngã xuống.
Thịnh Noãn có vẻ sợ hãi nói: “Con thấy daddy mặc lễ phục màu xanh dương và thắt cái nơ con tặng, trên nơ đều là máu. Daddy, con thật sự rất sợ.”
Mà phía bên kia điện thoại, Leslie đang lâm vào trầm mặc.
Ba ngày sau đúng là ông muốn tham gia yến hội gia tộc ở Valenza. Tại sao công chúa nhỏ của ông lại nằm mơ thấy vậy?
Trùng hợp sao?
Đúng lúc này,tiếng gõ cửa thư phòng vang lên, trợ lý cầm một bộ lễ phục bước vào.
“Thưa ngài, đây là lễ phục trong yến hội ba ngày sau. Ngài thấy thế nào? Tôi cảm thấy bộ lễ phục này và chiếc nơ tiểu thư Ivy đưa ngài lần trước rất hợp nhau.”
Leslie nhanh chóng ngẩng đầu đầu, khi nhìn thấy lễ phục màu xanh dương trong tay thư kí, sắc mặt trở nên ngưng trệ.
Nhưng giọng điệu của ông không thay đổi chút nào, dịu dàng an ủi cô công nhỏ đang yêu cầu ông không được tham gia các yến hội gần đây, không được uống rượu. Ông giả vờ đồng ý với cô sau đó cúp điện thoại.
Sau khi cúp điện thoại, một người đàn ông cao lớn với mái tóc vàng, đôi mắt màu xanh lá cây đậm*, tràn đầy sang trọng quý phái đang ngồi phía sau bàn làm việc lẳng lặng nhìn bộ lễ phục màu xanh dương kia, vẻ mặt bình tĩnh.
*Đây là màu mắt hiếm nhất thế giới với 2% dân số. Màu mắt này vẫn có trên thế giới chứ không phải tác giả nói bừa đâu nha mọi người.
Ảnh minh hoạ