Edit: icedcoffee0011 "Ấy, đừng ngây ra như vậy chứ." Minh Tiêu thấy mình hỏi xong, em gái tiện nghi không trả lời, bất mãn đá dép lê, dùng mũi chân khẽ chạm đối phương. Mắt cá chân truyền đến xúc cảm, đánh thức Lý Mính Tâm từ trong hồi ức, cô kinh ngạc nhìn bản thân vừa rồi có chút thất thố. Bởi vì nghĩ đến ký ức ngày xưa, ý tưởng muốn nói chuyện phiếm cũng biến mất, cô miễn cưỡng giật nhẹ khóe miệng nói: "Trời tối rồi không quấy rầy chị nữa, ngày mai là thứ hai còn phải đi học, em đi về phòng nghỉ ngơi truóc." Nói rồi liền phải rời đi. Thấy cô không muốn nói chuyện tiếp, Minh Tiêu cũng không truy vấn, chủ yếu là hiện tại lực chú ý đã bị một sự kiện khác hấp dẫn. "Ngày mai em phải đi học? Có thể mang chị đi cùng không?" Cô nhìn về phía Lý Mính Tâm, kéo chăn che nửa mặt nên không nhìn rõ biểu cảm, nhưng cặp mắt rõ ràng hiện lên một tia hưng phấn. Cô vẫn còn nhớ hai nữ sinh ngày hôm kia, nếu đoán không sai, ngày mai các cô nhìn thấy Lý Mính Tâm, khẳng định còn muốn làm loạn một phen, hiện trường pháo hôi vai ác phiên bản hiện thực, cô đương nhiên sẽ hiện trường xem náo nhiệt. Lý Mính Tâm sửng sốt một chút chớp chớp mắt: "Có thể, nhưng ngày mai bọn em chỉ học một buổi, trong trường cũng không có hoạt động gì, chỉ sợ chị thấy nhàm chán." "Không có việc gì." Minh Tiêu xua xua tay, "Nhớ sáng ngày mai gọi chị nhé, ngủ ngon." Nhìn theo bóng dáng Lý Mính Tâm rời đi, Minh Tiêu bỏ mặt nạ, vẻ mặt thỏa mãn mà nằm ở trên giường. Ngày mai sẽ lại là một ngày vui! Sáng sớm hôm sau, Minh Tiêu bị Lý Mính Tâm đánh thức, cô chọn một bộ từ số quần áo mới mua ngày hôm qua, trên mặc chiếc áo sơ mi màu hồng nhạt, phía dưới mặc váy cao bồi ngắn, đứng cạnh Lý Mính Tâm hoàn toàn nhìn không ra hai người kém nhau ba tuổi. Ăn sáng xong hai người ngồi xe đến trường, xuống xe Minh Tiêu đi cùng Lý Mính Tâm đến phòng trọ lấy sách. Đi tới cửa, Lý Mính Tâm trông cửa hờ khép, vừa chuẩn bị duỗi tay đẩy ra, liền nghe được phòng trong truyền đến tiếng nói chuyện. Một giọng nữ cố tình phóng nhẹ thanh âm, nói: "Vu Lệ, cậu nói xem lời mấy người Hồng Tư Hân nói có phải là thật không? Lý Mính Tâm ngày đó thật sự có tình một đêm à?" Trả lời hẳn là nữ sinh tên Vu Lệ, giọng nói có vài phần khinh thường: "Chắc chắn, bằng không vì sao lúc sau chẳng có ai thấy cô ta đâu." "Cũng phải." Nữ sinh kia có vài phần tiếc hận, "Lương Tuấn Bằng theo đuổi cô ta, cố ý mời cả mấy đứa học khoa mình, kết quả ngời ta nửa đường trực tiếp đi tìm người khác, chậc chậc, thật là vừa mất phu nhân lại thiệt quân." *Vừa mất phu nhân lại thiệt quân: dựa theo tích Chu Du hiến kế cho Tôn Quyền gả em gái cho Lưu Bị, nhằm lừa Lưu Bị đến bắt giữ đòi lại Kinh Châu. Nào ngờ Lưu Bị lấy được vợ, thoát khỏi Đông Ngô, Chu Du đem quân đuổi theo đánh, mắc mưu của Gia Cát Lượng, hao binh tổn tướng vô ích. Sau này mọi người dùng câu này để ví như muốn chiếm lợi người khác nhưng kết quả ngay cả vốn liếng của mình cũng tiêu mất. Hai người ỷ trong phòng không có người khác, ở trong bát quái không kiêng nể gì, ngoài phòng Lý Mính Tâm nghe những lời này, mặt mũi trắng bệch. Đời trước chính là như vậy, lần đó sau khi xảy ra quan hệ với Nghiêm Nhất Thuân, chịu kinh hách không dám nói ra ngoài, chờ mấy ngày sau quay lại trường học, bỗng nhiên phát hiện trong lớp tất cả mọi người đều chỉ chỉ trỏ trỏ, khắp nơi là những lời khó nghe. Sau đó sự tình truyền tới tai ba ba, người trọng mặt mũi như ông, nghe được tiền căn hậu quả liền giận tím mặt, trong nhà, trường học hai bên áp lực, cô cuối cùng không chịu nổi mà đành bỏ học. Chẳng lẽ thêm một lần này, cô lại phải đi lên vết xe đổ của quá khứ? Lý Mính Tâm nắm chặt túi đeo, bởi vì tâm lý hoạt động kịch liệt mà run rẩy, Minh Tiêu nhìn thấy chỉ nhàm chán ngáp một cái, dựa vào ven tường không nói gì. Hệ thống nhìn thấy phản ứng của ký chủ, kỳ quái hỏi: 【 ký chủ, cô không đi giúp đỡ em gái sao? 】 "Giúp cái gì?" 【 giúp cô ấy mắng hai nữ sinh kia. 】 Minh Tiêu cụp mắt, thần sắc bình tĩnh nói: "Vì sao tôi lại phải giúp, nó chết rồi hay gì? Chó nhớ thương bánh bao, vấn đề đương nhiên ở chỗ chó, nhưng làm bánh bao đã bị cắn lòi nhân còn không chủ động phản kích, ta chỉ có thể nói, vậy người khác giúp cũng không có ích gì." Hệ thống chớp mắt cứng họng, nó cho rằng dựa theo hành vi lần trước của ký chủ ở Lôi Thánh, lần này cũng sẽ xuất đầu giúp đỡ, không nghĩ tới cô sẽ nói như vậy. Nó lại lần nữa nhìn về phía Minh Tiêu, tựa hồ dậy quá sớm, người này trên mặt chỉ có đạm mạc. Không biết có phải tâm cảnh thay đổi hay không, lại lần nữa nhìn qua, nó bỗng nhiên cảm thấy này tựa hồ mới là bộ dáng nguyên bản của ký chủ. Loại cảm giác đạm nhiên lạnh nhạt, vạn vật đập vào mắt toàn không vào tâm, quan sát chúng sinh. Phản ứng lại bản thân suy nghĩ lung tung rối loạn đi đâu rồi, Quỹ Quỹ lắc đầu, mặc niệm ba lần nước giàu, dân chủ, văn minh, hài hòa, tự do, bình đẳng, công chính, pháp trị, ái quốc, chuyên nghiệp, thành công, thân thiện, mới cảm thấy hòa hoãn. Thời gian đối thoại của hai người rất ngắn, theo hệ thống tính toán, cũng xấp xỉ một phút, mà Lý Mính Tâm còn duy trì động tác đẩy cửa không thay đổi, Minh Tiêu có chút không kiên nhẫn muốn thúc giục, nhưng chưa kịp nói gì, người trước mắt bỗng nhiên động. Lý Mính Tâm hít sâu một hơi, đột nhiên đẩy cửa, hai người trong phòng trong nhìn qua, đột nhiên im bặt. Ba người nhìn nhau, một mảnh trầm mặc. Qua một hồi lâu, nữ sinh ghé vào trên giường ló đầu ra xấu hổ mà nhìn Lý Mính Tâm cười cười, "Mính Tâm, cậu đã đến rồi." Lý Mính Tâm mở cửa trong lòng vẫn còn thấp thỏm, lúc này kỳ tích mà trấn định lại. cô không phản ứng kia nữ sinh, đi thẳng đến trước bàn của mình, lúc kiếm sách giáo khoa không cẩn thận đụng tới một cái chai, nhìn mỹ phẩm, kem nền, dưỡng da đã bị dùng một nửa mà nhíu nhíu mày. Lại một lát sau, xác định đồ tốt đều bị dùng không sót cái gì, Lý Mính Tâm cõng cặp sách đi ra ngoài, đi tới cửa bỗng nhiên dừng lại, quay đầu nhìn hai cô bạn cùng phòng, châm chọc nói: "Thật hâm mộ thể loại da mặt dày như mấy người, có thể một bên dùng mỹ phẩm dưỡng da của người khác, một bên ở sau lưng bố trí người. Tôi thì không được, mặt mỏng sợ trời phạt." Nói xong không thèm nhìn hai người kia sắc mặt vừa đỏ vừa trắng, lưu loát quay đầu ra khỏi phòng. Lời này không chỉ chấn trụ hai người phòng trong, ngoài phòng một người một thống cũng bị hoảng sợ. Nếu không phải xác định ký chủ mình trói định không phải người nơi này, hệ thống quả thực muốn cho rằng ký chủ chính là nguyên thân Lý Mính Tiêu, nhìn công lực biến sắc lật mặt hơn lật bánh tráng này, nói không phải chị em ruột ai tin? Hai chị em một trước một sau đi khỏi ký túc xá, Lý Mính Tâm nguyên bản khí thế tràn bây giờ lại héo xuống dưới, giống như vừa rồi mắng chửi người chỉ là ảo giác. Cô quay đầu, biểu tình co quắp hỏi Minh Tiêu: "Chị, vừa rồi hình như em hơi quá mức phải không." Đời trước ảnh hưởng quá lớn, những cảm xúc tiêu cực áp lại đây, làm cô nhất thời không khống chế được chính mình, hiện tại đã thoát khỏi ảnh hưởng, lý trí thu hồi, tư tưởng nhường nhịn bình thản lại chiếm lĩnh đại não, Lý Mính Tâm bỗng nhiên có chút không biết làm sao. Minh Tiêu không trả lời, mà là chậm rì rì vừa đi, một bên hỏi ngược lại: "Em vừa rồi mắng xong sướng không?" "... Sướng." Tuy rằng nói như vậy hình như không tốt lắm, nhưng lời vừa ra khỏi miệng, giống như mùa hè nóng được uống nước có ga mát lạnh, hiện tại nhớ đến cũng cảm thấy sướng đến da đầu tê dại, quả thực muốn hô hai lần "Ai u, cảm giác nhân sinh đã tới đỉnh". Minh Tiêu nhìn em gái không tiền đồ nhướng mày: "Vậy cố gắng duy trì trạng thái." Nghĩ đến hai nữ sinh kia, Minh Tiêu nham hiểm cười, phỏng chừng vở kịch lớn sẽ diễn ra ở trong lớp học, hy vọng em gái bánh bao thịt suy trì trạng thái, cùng nhau phát hỏa. Lý Mính Tâm học chuyên ngành tài chính quốc tế bằng tiếng anh, tiết này học môn chuyên ngành, bốn lớp cùng học trong một phòng. Hai người đến cũng không sớm, tiến vào phòng học, tìm một vị trí ở hàng sau ngồi xuống, an an tĩnh tĩnh học xong rồi một tiết. Nhưng mà thời gian an bình luôn tương đối ngắn ngủi, hết tiết, Lý Mính Tâm đang sửa sang vở ghi chép, một bàn tay bỗng nhiên che vở cô, cô ngẩng đầu nhìn người tới, sắc mặt nháy mắt biến trắng. "Lớp trưởng, có việc sao?" Lý Mính Tâm rũ mắt, không muốn nhìn thứ đồ ghê tởm này. Người nọ không có chú ý tới vẻ phiền chán trên mặt cô, cau mày chất vấn: "Lý Mính Tâm, thứ bảy sau khi lớp chúng ta đi chơi, cậu đi đâu?" gã giống cái nam nhân chất vấn thê tử xuất quỹ, lớn giọng khiến cho Minh Tiêu ở cạnh cũng bị đánh thức. Bị gã nói như vậy, đồng học chung quanh cũng chú ý tới động tĩnh bên này, một đám xem náo nhiệt không chê việc duỗi cổ nhìn. Lý Mính Tâm tức giận mặt đỏ bừng, đời trước chính là như vậy, buổi đầu tiên đi học Lương Tuấn Bằng liền chạy tới chất vấn, đã xảy ra việc như vậy cô ấp úng nói không nên lời, người này lại một ngụm một "Không biết tự ái" "Không biết liêm sỉ" ồn ào không ngừng, cuối cùng làm lớn chuyện cho cả trường biết. Tuy rằng sau này vô luận là cha hay là Nghiêm Nhất Thuân cũng đã cho gã một bài học, nhưng cô vẫn ghét hận đay đáy trong lòng. Lý Mính Tâm gắt gao nắm tay, đột nhiên đứng lên, giây tiếp theo bàn tay hung hăng mà phiến lên mặt đối phương. Ai cũng không nghĩ đến mỹ nhân ngày thường nhu nhược thiện lương còn có một chiêu này, phòng học vừa rồi còn ầm ĩ lập tức an tĩnh. Lương Tuấn Bằng cũng không kịp phản ứng, sửng sốt một hồi lâu, mới bụm mặt khó có thể tin nhìn Lý Mính Tâm: "Mày mẹ nó dám đánh tao?" Gã biểu tình hung ác mà nâng tay, "Con đ* này, mày dám đánh bố mày!" Nói rồi, bàn tay lớn hơn Lý Mính Tâm, dùng lực độ lớn hơn nữa, phát ra tiếng gió mà phiến qua. Loảng xoảng! Mọi người mở to hai mắt nhìn, thấy cái tay kia đánh tới một nửa, bị một cánh tay khác vươn từ bên chặn đứng. Ngay sau đó, Lương Tuấn Bằng cả người từ bên trên lăn xuống giảng đường. "Đánh mày liền đánh mày, thằng đầu rùa bất hiếu này mày có ý kiến gì sao?"