Edit: icedcoffee0011
Cha Ngụy luôn tự cho mình cao hơn người khác, đặc biệt là sau khi chuyển nghề gặp vận may cứt chó, làm phó giám đốc ở một công ty vận chuyển, ông ta càng cảm thấy năng lực của mình xuất chúng, thích nhất được nịnh hót khen ngợi.
Đặc điểm này không chỉ là đối ngoại, ở trong nhà cũng vậy, cho dù là vợ hay con, ông ta là người nắm giữ quyền uy tuyệt đối, không chấp nhận một chút nghi ngờ nào.
Cho dù là bạn nhỏ Ngụy Kiến Đông "thừa kế ngôi vị hoàng đế", ở trước mặt ông ta cũng thành thật làm người.
Với tiền đề như vậy, câu này đâm chọt này của Minh Tiêu đủ nhấc lên sóng thần gió mùa Đông Bắc.
Sắc mặt cha Ngụy âm trầm đến mức chảy nước, gân xanh ở thái dương nổi lộm cộm, không nói một lời mà đập vỡ chén cơm trên mặt đất, nhìn về phía Minh Tiêu với ánh mắt của một cơn bạo nộ.
Dáng vẻ tức giận kia, ngay cả người vẫn luôn được chiều chuộng ngược gió xuôi nước từ sau khi trọng sinh tới nay là Ngụy Trân, còn không nhịn được nỗi sợ hãi, đừng nói đến những người đã chứng kiến cảnh tượng này quá nhiều lần.
Đương nhiên trong đó cũng không bao gồm Minh Tiêu, cô dựa vào ghế dựa, ngồi với dáng vẻ rất là bố mày đếch sợ, làm lơ vẻ mặt sắp ăn thịt người của cha Ngụy, cười nhạo nói: "Bản thân ông không làm được việc, bèn áp đặt người khác cũng như vậy?"
Mẹ Ngụy và Ngụy Kiến Đông đồng thời hít hà một hơi, suýt cho rằng mình đang gặp ảo giác.
Cơn giận của cha Ngụy càng khó giập tắt, ông ta khó tin mà đứng bật dậy, nhìn kiểu cách nhàn nhã không biết sai của Minh Tiêu, lửa giận xông thẳng lên đỉnh đầu.
Ông ta một phen nắm lấy cạnh bàn rồi đùng một cái nhấc bổng lên, tựa hồ cũng không quan tâm đứa con gái thân thể nhu nhược ở đối diện, liệu có bị thương vì động tác này hay không.
Có lẽ là nghĩ tới, nhưng ở trong mắt ông ta, con cái không nghe lời thì phải dạy dỗ cho đàng hoàng, ăn đánh thì mới nhớ lâu, nhớ rằng quyền uy của cha mẹ không thể mạo phạm.
Bàn gỗ bị nhấc lên khiến chén bát ở bên trên rơi đầy đất, trông là biết sắp rơi về phía của người đối diện.
Cảm xúc của mọi người trong phòng đa dạng, nhưng ánh mắt đều gắt gao nhìn chằm chằm Minh Tiêu.
Nói đến cũng là buồn cười, thế nhưng không một ai lo lắng.
Ánh mắt người mẹ ỷ lại của Ngụy Minh Tiêu tràn đầy khẩn trương, oán trách, người em trai mà cô yêu thương, co rúm lại ở một bên, vẻ mặt không kiên nhẫn; mà người chị gái cô ấy từng thật tâm chăm sóc giúp đỡ chỉ có ác ý trong mắt, vẻ mặt xem kịch vui.
Lòng Minh Tiêu hoàn toàn nguội lạnh, với tính cách của cô, người khác đối tốt với mình mười phần, cô mới bố thí mà bỏ ra một (đúng tra nữ luôn =)))). Mà những người trước mắt này, hiển nhiên là nửa phần cũng không xứng.
Vẻ mặt Minh Tiêu lãnh đạm dùng một chân nghênh đón chiếc bàn gỗ, ván gỗ rắn chắc chia năm xẻ bảy dưới tác động của lực, văng ra bốn phía, vụn gỗ nhỏ bắn lên người đám người ton hót chuyện kia, vẽ ra vài vết máu.
"Ngụy Minh Tiêu, mày là quân mất dạy!"
Ngụy Trân che lại khuôn mặt bị mảnh gỗ làm bị thương, thét chói đi về phía Minh Tiêu, mỗi bước đi của nàng sau khi trọng sinh, đều là vì muốn tìm được một đối tượng tốt để kết hôn trong tương lai.
Mà mặt nàng, là quan trọng nhất, tuyệt đối không thể xuất hiện sai lầm!
Khí thế nàng ta rất gớm, đáng tiếc chẳng chống đỡ được quá ba giây, nàng ta đã bị Minh Tiêu một chân đá bay ra đến góc tường, như con rùa chết quỳ rạp trên mặt đất.
"Trân trân!" Không hổ là đứa con gái do bạch nguyệt quang sinh ra, cha Ngụy thấy Ngụy Trân bị đánh, sắc mặt lập tức thay đổi, vội vàng chạy tới xem xét nàng.
"Khụ khụ khụ, ba, con không sao đâu." Ngụy Trân suy yếu ngẩng đầu, khép hờ đôi mắt đang khắc sâu oán độc.
cha Ngụy mắt mù bởi quang hoàn nữ chính hoàn toàn không chú ý đến, lo lắng mà nhìn trong chốc lát, quay đầu rống lên với Minh Tiêu: "Mày điên rồi đúng không?"
"Ba." Nàng ta lại ho khan vài tiếng, nhu nhược cầu xin thay cho Minh Tiêu: "Ba đừng trách em ấy, là......"
"Đúng rồi, trách tôi làm gì." Minh Tiêu vô tội buông tay: "Rõ ràng là tự chị ta đâm vào chân tối, lực tác dụng lẫn nhau, chị ta bị bắn ra chẳng phải là đương nhiên."
Nói xong cô nhìn ánh mắt bốc hỏa của cha Ngụy, bừng tỉnh đại ngộ mà chụp trán: "Tôi suýt nữa quên mất, ngoài tôi ra nhà này thất học hết mà, nghe làm sao mà hiểu, thôi yên tâm tôi giải thích lại một lần cho mà nghe."
"Ý của tôi chính là, tự mình vội vàng phạm tiện tìm chết, tổn thương chính mình trách ai được?"
"Minh, Minh Tiêu, mày rốt cuộc muốn làm gì? Mày muốn làm cái nhà này điên đảo mới thỏa mãn đúng không!" Mẹ Ngụy rốt cuộc bắt đầu nhìn thẳng vào đứa con gái kì lạ này, nhận ra đứa con đã thoát khỏi tầm kiểm soát của mình, điều này làm bà ta khủng hoảng voi cùng, buột miệng chất vấn.
Ánh mắt không chứa một chút cảm xúc của Minh Tiêu nhìn vào bà ta, mẹ Ngụy co rúm lại, cắn răng ngạnh cổ, khó chịu nói: "Lafm sao, mày còn muốn đánh mẹ ruột của mày hay sao!"
"À." Minh Tiêu cười, đi đến bên người mẹ Ngụy, chậm rãi vươn tay, dưới ánh mắt hoảng sợ của đối phương ——
Vươn sang phía con trai bảo bối của bà ta, xách lên.
"Không! Ngụy Minh Tiêu, chị, chị buông tôi ra." Hai bên cãi nhau, Ngụy Kiến Đông vẫn coi như không phải việc của mình, hiện tại giờ đã vạ lây, cái miệng như người câm rốt cuộc cũng lên tiếng.
Tay Minh Tiêu tóm theo đứa trẻ trâu này, cười với mẹ Ngụy đang kinh hoảng thất thố mắng to: "Người con hiếu thuận cha mẹ như tôi nào dám đánh cha mắng mẹ, nhưng nghẹn khuất thì tôi khó chịu, bằng không, chúng ta giải quyết bằng một biện pháp đẹp cả đôi đường đi."
Cô lắc lắc nhãi con em trai trong tay giống con cẩu chết, vảo dệt không đủ bền cũng vì động tác này mà kêu lên rột rột bị trọng lượng làm xé rách, mẹ Ngụy và cha Ngụy còn đương tức giận trong lòng lộp bộp.
Minh Tiêu nhìn bọn họ nhướng mày: "Tiếp theo hai người nghe kĩ lời tôi nói đây, phàm là hai người mắng một câu, tôi sẽ cho thằng ranh bạch nhãn lang này một cái tát, dù sao nó chẳng phải con trai tôi, đánh nó tét đít tôi cũng chẳng đau lòng."
Vẻ mặt cô lúc này hết sức kiêu ngạo thiếu đòn, nhưng lần lượt từng người ở đây, trừ bỏ cắn răng rặc rặc, chẳng hề có biện pháp nào khác.
Thật lâu sau sau, cha Ngụy hung hăng nhìn cô, trầm giọng hỏi: "Mày muốn cái gì?"
"Thứ nhất," Minh Tiêu ngại ném ranh con ngốc nghếch trong tay xuống đất, rồi ngồi xuống ghế lấy mông thằng nhóc làm lót chân.
Mẹ Ngụy nước mắt lưng tròng muốn cầu tình, Minh Tiêu liền đập một cái lên ót Ngụy Kiến Đông, bà ta sợ tới mức nhanh chóng lắc đầu ngậm miệng.
Cô vừa lòng nhìn quanh một vòng, xác định không có người chen lời vào, rồi mới nói với cha Ngụy: "Không phải ông vẫn luôn thèm muốn chuyển hộ khẩu nông thôn của con gái ông lên thành phố hay sao, tôi đồng ý hỗ trợ."
Đôi mắt cha Ngụy nheo lại, năm đó ông ta để con gái ở lại nông thôn, kết quả hiện tại đứa trẻ đã lớn, lớn lên giống người mẹ ruột cao ngạo, mỹ lệ của nó như vậy, lại bởi vì sơ sẩy của ông ta mà chỉ có thể làm một dân quê.
Đáy lòng ông ta không phải không áy náy, nhưng hiện giờ ông ta không có nhiều quyền lợi và mối quan hệ, không thể sửa hộ khẩu con gái thành hộ khẩu thành phố, thứ hai là vì ông ta xưa nay luôn sĩ diện, không muốn cầu người hỗ trợ, đành gác lại chuyện này.
Sở dĩ ông ta nhất quyết yêu cầu con gái hai nhường việc làm cho chị gái nó, là bởi vì thành tích thi cử của Ngụy Minh Tiêu cao, nếu như con gái lớn có công việc, ông ta chỉ cần thao tác một chút, có thể giúp con gái lớn đổi hộ khẩu, thậm chí nếu may mắn còn có thể đổi sang công việc tốt hơn.
Cho nên hiện tại ông ta nghe Minh Tiêu nói như vậy, phản ứng đầu tiên là không tin, cha Ngụy nhíu nhíu mày hỏi: "Vậy mày định làm sao?"
"Tách riêng hộ khẩu của tôi, thêm một hộ khẩu thành phố thì khó, nhưng tráo đổi hộ khẩu của hai người, ông có biện pháp chứ."
Cha Ngụy sửng sốt, phương pháp đúng là khả thi, thậm chí không cần từ bỏ, đến lúc đó con gái lớn của ông ta có thể trực tiếp có một công việc tốt, hộ khẩu tốt.
Nhưng cứ như vậy, đứa con gái thứ hai này không được lợi chỗ nào, cha Ngụy không ngốc, cũng không tin Minh Tiêu sẽ làm một cuộc trao đổi buôn bán lỗ như vậy, nhíu mày hỏi: "Mày muốn cái gì?"
"Tôi muốn hai ngàn tệ."
* Trước năm 1990, 1.9 tệ ~ 1 đô, 2000 tệ ~1000 đô
"Không được." Mẹ Ngụy không nhịn được hô lên, nghe đoạn nói chuyện vừa rồi bà ta khác hẳn, cho dù không coi trọng con gái mình đến mức nào, bà ta cũng không muốn Minh Tiêu vì đứa con gái do chồng mình dan díu với người đàn bà bị đổi hộ khẩu, càng đừng nói, muốn lấy đi 2000 tệ từ túi bà ta.
Minh Tiêu không để ý bà, tiếp tục nói với cha Ngụy.
"Ba nó, Minh Tiêu cũng con gái của ông kia mà." Mẹ Ngụy thấy ông ta thực sự muốn làm điều này, trong lòng không khỏi chua xót, khóc nức nở cầu xin.
Cha Ngụy không vui mà trừng bà ta, thật lâu sau sau mới nhu hòa lại, nói với Minh Tiêu: "Minh Tiêu, ba biết con đang phải hi sinh rất nhiều, chị con cũng rất cảm kích con, nhưng tình hình nhà chúng ta ra sao con cũng biết mà, sức khỏe của con không tốt, tốn không ít tiền, cho nên..."
"Ngừng." Minh Tiêu không kiên nhẫn lên tiếng, đảo mắt xem thường: "Đừng nói những lời vô dụng đó, cảm kích có thể mua được cân táo nào ngoài chợ không? Tôi hiếm lạ thứ đó chắc? Đừng nói đến việc cơ thể tôi không khỏe, ở thương trường nói chuyện làm ăn, đừng chơi bài tình cảm, ông làm vậy tôi còn ngượng giùm."
Cô buông tay: "Vương giả không cần cảm tình, cũng không có cảm tình."
Cha Ngụy bị lật tẩy thì khó chịu, ông ta lớn tuổi, chức vụ cũng cao, không phải không có nổi từng đó, chỉ là trong lòng do dự, nói trắng ra là tiếc tiền. Ngụy Trân ở bên cạnh nhìn vẻ mặt của ông ta, ánh mắt buồn bã, tri kỷ khuyên giải an ủi: "Bỏ đi ba, không sao. Con lên thành phố chỉ là muốn thăm hỏi ba, mấy ngày nữa con sẽ quay về."
"Nói cái gì vậy, trong nhà không phải không có chỗ cho con ở, còn trở về làm gì."
Ngụy Trân lau lau nước mắt, nhỏ giọng nói: "Có lẽ... không chừng con có thể đợi được mẹ."
Sát chiêu!
Ở trong không gian Quỹ Quỹ truyền đến một tràng pháo tay đinh tai nhức óc, còn dùng góc độ chuyên nghiệp phân tích cho Minh Tiêu: "Ký chủ, cô xem đoạn diễn này đi, trong hí kịch chúng ta gọi đây là thủ pháp 'lấy lui làm tiến'. Trước tiên phải bày ra dáng vẻ yếu đuối, giành lấy sự thương tiếc của đối phương, sau đó bắt lấy nhược điểm của kẻ thù."
"Tình huống này cũng giống vậy." Quỹ Quỹ tang thương móc ra một chiếc khăn tay.
"Đại đa số đồ ngốc sẽ cắn câu."
"Yên tâm, cha nhất định sẽ giúp con."
Tiếng nói của tay thiện nghệ phát hiện trà xanh và cha Ngụy vang lên hầu như cùng lúc, Minh Tiêu nhìn lão cha dầu mỡ từ ái an ủi Ngụy Trân, quay đầu nhìn về phía cô, biểu cảm lạnh ngắt, lạnh giọng hỏi: "Mày nói được thì làm được?"
Minh Tiêu mỉm cười gật đầu: "Một tay giao tiền, một tay giao hàng."
"Được, tao đồng ý."
"Ba nó!" Mẹ Ngụy thét chói tai phản đối, cha Ngụy còn chẳng thèm quay đầu lại nhìn bà ấy, trực tiếp nói với Minh Tiêu: "Ngày mai tao tìm người hỏi rõ ràng, ngày kia mày đi sửa hộ khẩu với tao."
"Thành giao." Minh Tiêu duỗi cái eo, dẫm lên cái mông Ngụy Kiến Đông đi đến trước mặt cha Ngụy: "Lấy tiền đi."
Cha Ngụy nhíu mày: "Không phải mày bảo một tay giao tiền, một tay giao hàng."
"Đúng rồi." Minh Tiêu gật gật đầu: "Nhưng bây giờ tôi phải đi trả tiền bệnh viện, hiện giờ tôi nhìn một nhà các người thôi cũng buồn nôn, cho nên mấy ngày trước khi hộ khẩu xong xuôi tôi sẽ ở bệnh viện, có việc đến viện tìm tôi."
Đại khái là trước đó đã bị chọc tức quá mức, cha Ngụy lúc này đã không còn lửa giận để bùng nổ nữa, chỉ là thái độ của Minh Tiêu làm ông ta khó chịu, phiền chán quay đầu: "Không có, mày về nhà, hoặc là ngủ ngoài đường đi."
"Ghê vậy." Minh Tiêu thấy bộ dạng "mày thích làm gì thì làm" này thì thở dài, một ngày 24 giờ, ngẫu nhiên người ta cũng có một phút muốn làm người tốt, nhưng nề hà khắp thiên hạ đều không cho ta cơ hội.
Minh Tiêu không nói thêm nữa, hai ba bước đi đến cửa nhà kéo cửa, dưới ánh mắt nghi hoặc của những người trong phòng, dồn khí đan điền hô:
"Bớ người ta! Ông Ngụy phó giám đốc công ty vận tải ngoại tình với tiểu tam, 20 năm sau con rơi con rớt đến khiêu chiến với con của chính thất, đúng là đạo đức suy đồi, thói đời nghiệt ngã!"