Xuyên Nhanh: Tích Trữ Công Đức

Chương 1.8:




- "Anh Thiên, chúng ta lớn lên bên nhau từ bé, sao em có thể làm việc này được"- Một người trong số các cổ đông có phần choáng váng khi chưa kịp cầm bản giấy tờ vừa đưa, mọi ánh mắt đã dồn về phía cô.
Khuynh Vân không chỉ là con gái của một trong những cổ đông có gốc gác thâm niên trong Hạ thị mà còn là thanh mai trúc mã từ nhỏ của Hạ Thiên. Lúc nhỏ mọi người thường nói hai người có tướng phu thê, sau này liên hôn chỉ có lợi chứ không có hại cho cả hai gia tộc. Nhưng cách đây hai năm về trước, chính Hạ Thiên đã công bố mình không thích phụ nữ khiến thị phi bát quái ngày một càng dày đặc.
- "Không ai nói Khuynh tiểu thư làm việc này cả"- Sở Ngạn vẫn luôn như vậy, kể từ ngày vào Hạ thị, hắn vẫn luôn giữ một điệu cười nhất định. Chưa từng tức giận trước lời ra tiếng vào hay tục lệ ma cũ ăn hiếp ma mới.
- "Khuynh Vân, con đã từng xem lại người của mình chưa?"- Lão cổ đông lúc này cái nhìn lạnh toát như đóng băng cả tim gan của người đối khi có kẻ động vào lợi ích của lão ta.
Khuynh Vân nhíu mày, có phần chột dạ, lên tiếng -"Đúng là mấy bữa trước em có tuyển một trợ lý, nhưng cậu ta... còn không chưa qua lớp đào tạo cơ bản của ngành tài chính, sao có thể..."-
- "Khuynh lão gia có biết chuyện này không?"- Hạ Thiên gõ gõ vào bàn tạo ra những tiếng lạch cạch vang vọng khắp phòng họp.
Khuynh Vân cúi đầu, chỉ có thể cam chịu lắc đầu, cô không muốn bị cha quản thúc, dù gì cũng đã thành niên cũng phải cô có tiếng nói trong thương trường nữa chứ.
- "Có kẻ muốn vu khống cho em, nếu như không muốn danh tiếng cùng uy tín mà cha em gầy dựng nên bao năm đổ sông đổ biển thì mau báo với Khuynh lão gia đi"- Hạ thị có nguyên tắc của Hạ thị, ngươi nào gây hậu thì phải hưởng quả, nhắc nhở Khuynh Vân về tìm cha mình là đã có tình có nghĩa lắm rồi.
Khuynh Vân mím môi -"Vâng, em biết rồi"-
- "Hạ tổng, giá cổ phiếu thì phải làm sao?"- Đã là cổ đông, ai chẳng xót tiền của mình chứ.
- "Các vị đã theo Hạ lão gia ba mươi năm, theo Hạ tổng năm năm, các vị vẫn còn nghi ngờ năng lực của Hạ thị sao?"- Hắn híp mắt cười cười hỏi bọn họ. Một câu hỏi ngược lại khiến toàn bộ cổ đông đều im lặng đến không thành tiếng.
Hạ Thiên cùng Sở Ngạn thấy mọi người đã im lặng được một lúc, cuối cùng y mới tuyên bố -"Kết thúc buổi họp"- rồi cùng hắn rời khỏi.
Về đến văn phòng, Sở Ngạn mới vươn vai, ngồi phịch xuống ghế, khuôn mặt thể hiện đầy rẫy sự mệt mỏi.
- "Mệt như vậy sao?"- Hạ Thiên giúp hắn xoa xoa ấn đường khiến đường nét trên khuôn mặt hắn dần dãn ra.
Sở Ngạn xoay người vùi mặt vào cổ của Hạ Thiên, dùng giọng mũi làm nũng -"Rất mệt luôn, anh không định thưởng cho người ta cái gì sao?"-
- "Tối nay đưa em đi ăn"- Sau một tuần làm việc với nhau thì y không khó để biết con gấu koala này tham ăn cỡ nào. Nhớ hôm trước tủ lạnh trong phòng làm của y vẫn còn đang là hàng trưng bày, thế mà sau một đêm lại chứa hàng chục loại đồ ăn khác nhau, đầy đủ màu sắc đến hương vị.
Sở Ngạn vui vẻ hôn lên môi y một cái -"Anh nhớ giữ lời đó"-
- "Có bao giờ thất hứa với em sao?"- Y nhướn mày, đem con gấu koala của mình đặt xuống sofa mà thưởng thức đôi môi ngọt ngào của hắn.
Dưới cái lạnh của tuyết đầu mùa nhưng vẫn không thể nào ngăn được sự nóng bỏng của hai con người quyện lấy nhau. Sở Ngạn có thể cảm thấy sự bức bối, nóng nảy nơi cùng dung nhập với Hạ Thiên. Đôi mắt của hắn hơi ngấn nước, dường như đang chìm trong sương mờ nhưng vẫn theo bản năng đưa tay tìm kiếm đôi môi của y.
Hạ Thiên đã từng nghi ngờ nhưng hiện tại đã chắc chắn con gấu koala này của y còn là hiện thân của tiểu hồ ly nữa. Lần nào chìm trong hoan ái cũng khiến cho bản thân y u mê không lối thoát, khi dung nhập càng sâu khiến cho hắn chìm trong đê mê, Hạ Thiên lại có thói quen cắn vào vành tai non mềm như tàu đậu hũ mỏng manh kia.
Sở Ngạn thật sự không biết cái thói quen cắn người của y hình thành từ đâu nữa. Khiến cho mỗi lần tỉnh dậy, toàn thân không có dấu hôn thì chính là những vết răng trải dọc khắp cơ thể. Thật là!
- "Nhìn xem, toàn thân em đã đầy dấu vết anh của anh rồi, anh là sói sao?"- Hắn nhíu mày quan sát mình trước tấm gương lớn, không khỏi nhíu mày thể hiện thái độ không hài lòng.
Hạ Thiên lấy chiếc áo mỏng khoác lên cho hắn, từ đằng sau lại dùng hai ngón tay khuấy đảo miệng của hắn. Trước tấm gương lớn, có thể thấy rõ được vẻ mặt đỏ ửng động tình của hắn, y lại không nhịn được mà xâm nhập thêm một lần nữa. Đem những hình ảnh dâm mỹ một lần nữa tái hiện rõ ràng trước tấm gương.
- "Mỗi lần em đều đáng yêu như thế này, sao có thể không đánh dấu được chứ"- Bản thân Hạ Thiên cũng không biết bản tính chiếm hữu đã ngủ yên sâu bên trong đang dần dần bị Sở Ngạn đánh thức.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.