Xuyên Nhanh: Tích Trữ Công Đức

Chương 10.8:




Sau khi nhận được lệnh khẩn cấp, các bác sĩ đều rơi vào trạng thái căng thẳng. Khi người vừa được đưa đến, các bác sĩ hít một ngụm khí lạnh, nhịp tim của bệnh nhân càng lúc càng nhanh lại có xu hướng giảm mạnh khiến cho cơ thể rơi vào trạng thái co giật nhẹ. Bọn họ vừa phải cầm máu, vừa phải điều chỉnh lại nhịp tim của thiếu niên khiến cho ai cũng phải choáng váng.
Nhưng khi bọn họ vừa vạch tay áo của Sở Ngạn ra, những vết kim tiêm truyền dịch không dưới hàng chục khiến đến bác sĩ cũng phải run lên vì sự kiên trì của thiếu niên. Bác sĩ còn phát hiện Sở Ngạn bị dị ứng thành phần trong thuốc gây mê thế nên mọi cảm giác, đau đớn đều được phóng đại rõ rệt không tránh đi được. Nhưng hắn vẫn không hé môi một lời, chịu đựng những mũi tiêm, truyền dịch được ghim sâu vào mạch máu.
Tuy đã qua cơn nguy kịch nhưng Sở Ngạn xem như đã suy yếu một cách đáng sợ. E rằng thời gian của Sở Ngạn không còn nhiều, bác sĩ thảo luận với nhau muốn nói cho Chu Tinh Húc biết sự thật và gọi người nhà đến nhưng Sở Ngạn đã từ từ ngồi dậy. Đôi mắt của hắn tựa như là một viên đạn, sắc lạnh không có lay động lẫn cảm xúc, hắn tự tay dứt ống truyền dịch khỏi tay -"Tiền viện phí băng bó tôi sẽ trả, còn về những thứ khác không cần kiểm tra cũng không cần nói cho ai biết cả"-
Cố chấp giữ lấy bệnh tình của bản thân, không muốn để ai biết... Đây là đáng thương hay đáng trách.
Chu Tinh Húc vừa thấy hắn từ phòng cấp cứu bước ra, lớp kem nền chính thức không còn nữa, để lộ khuôn mặt trắng bệch không tí huyết sắc. Sở Ngạn thấy Chu Tinh Húc cũng không có nói quá nhiều, chỉ cúi đầu đưa ví tiền của mình ra -"Anh... anh thanh toán viện phí giúp tôi... tôi đi trước..."- Sở Ngạn muốn rời đi, hắn muốn rời xa y một chút. Không muốn y nhìn thấy hắn trong bộ dạng thê thảm này.
Chu Tinh Húc nhìn hắn, nhìn thật chăm chú, dường như một tấc da đều không bỏ qua. Y chẳng nói chẳng rằng, xoay lưng lại hạ mình xuống -"Nếu không muốn tôi nhìn thấy cậu thì tôi sẽ không nhìn, không muốn ở bệnh viện cũng sẽ không ở nhưng đừng tự ý đi một mình"- Chu Tinh Húc có thể chiều ý hắn trong mọi việc nhưng nếu để hắn đi xa khỏi mình thì y liền không cho phép.
Sở Ngạn im lặng một lát, cuối cùng cũng thả mình trên tấm lưng rắn chắc của y. Nghiêng đầu dựa vào người mà mình yêu, cảm giác thật là bình yên... Cái cảm giác khiến hắn buồn ngủ rồi.
Sau khi thanh toán viện phí xong, Chu Tinh Húc đưa hắn trở về ký túc xá, muốn gọi hắn tỉnh dậy nhưng vẫn là không nỡ. Sau khi đặt Sở Ngạn xuống giường, Chu Tinh Húc mới lấy khăn ấm lau đi những giọt mồ hôi thấm đượm trên trán hắn.
Y lấy điện thoại ra, nhìn số điện thoại nằm dưới cuối danh bạ, đôi mắt có chút lưỡng lự nhưng cũng bấm gọi. Thanh âm của người cha đã lâu không được nghe rõ vang lên, trong mắt Chu Tinh Húc lóe lên tia tinh quang -"Tôi muốn biết tình hình sức khỏe của Lưu Ngạn"-

Màn đêm bủa vây như những cánh tay của ma quỷ từ địa ngục muốn chạm đến thiếu niên đang say giấc nồng. Chu Tinh Húc ngồi ở ghế đối diện giường, mi tâm có phần rã rời, hai bên thái dương cũng mệt mỏi không kém.
"Đừng quan tâm đến thằng bé Lưu Ngạn, nó cũng không sống được bao lâu nữa đâu"
Chu Tinh Húc nhìn thiếu niên nằm cuộn người trong tầng tầng lớp lớp chăn bông, lòng nhói lên sự đau thương. Phần xót xa này có lẽ là đồng cảm. Hắn cùng y đều là những đứa trẻ bị bỏ rơi... Không một ai cần.
Nhìn một toa thuốc dài dằng dặc, Chu Tinh Húc không do dự vứt toàn bộ vào thùng rác. Thứ này chỉ khiến cho Sở Ngạn càng thêm suy yếu mà thôi.
Đúng lúc này Sở Ngạn cũng từ từ tỉnh dậy, đôi mắt hắn va phải toa thuốc trong thùng rác, có phần khó hiểu muốn lên tiếng hỏi nhưng đã bị Chu Tinh Húc đè xuống giường, ánh mắt ẩn chứa sự tức giận lẫn không cam lòng, giọng y khàn khàn lại đưa tay nhẹ nhàng chạm đôi má có một chút huyết sắc kia -"Muốn chết sớm thế sao?"-
Sở Ngạn rũ mi, biết được rằng y đã nhận thức được hắn đang bị cái gì nhưng phải làm sao đây... Hắn khó khăn mấp máy môi -"Chỉ uống khi nào thật sự đau thôi"-
- "Thật sự đau, bên cạnh tôi, cậu lúc nào cũng uống. Bên cạnh tôi cậu đau thế sao?"- Chu Tinh Húc ban đầu không quan tâm hắn uống thuốc gì, không quan tâm hắn bị làm sao nhưng càng về sau thì y càng không thể rời tầm mắt khỏi hắn.
Chu Tinh Húc ban đầu cũng tìm hiểu về loại thuốc hắn thường uống nhưng đó chỉ là những loại thuốc trị đau đầu, thuốc nhỏ mắt viêm mạc, điều trị sung huyết ở mũi và thuốc đau bụng mà thôi. Không có loại thuốc nào là biểu hiện bệnh nguy hiểm nhưng đến cùng Chu Tinh Húc vẫn không hiểu vì sao Sở Ngạn ngày một yếu ớt hơn.
- "Những loại thuốc đó đều chứa thành phần khiến người bệnh tim tăng huyết áp cùng suy tim nặng nề hơn, tại sao ngày nào cậu cũng dùng, muốn chết thế sao?"- Chu Tinh Húc gằn giọng, nghe lại vừa đau thương vừa tức giận, tròng mắt y đỏ lại tựa như đứa trẻ sắp mất đi vật mình yêu quý.
Sở Ngạn mím môi, cuối cùng lại thở dài mà xoa đầu y, nâng một tay y lên chạm vào tim mình -"Mỗi lần bên cạnh anh, nơi này đều rất đập nhanh đến mức khiến cho tôi đau nhói"- Hắn dừng một chút, rồi lại áp tay y lên má mình -"Có lẽ thuốc khiến tôi suy yếu nhưng ít nhất nó giúp tôi ở bên anh một cách bình thường nhất"-
Tình yêu là thứ huyễn hoặc nhất, dù biết đau nhưng vẫn không ngừng được bản thân trầm luân vào nó. Và chính cả Sở Ngạn cũng không thể thoát ra được..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.