Tiểu đội nhìn nhau không biết nên nghe theo lời Sở Ngạn hay không. Chần chừ nhìn chỉ huy của mình, đến khi Lập Niên Thành gật đầu biểu thị thì tiếng súng mới tiếp tục vang lên. Sở Ngạn nhân lúc ký sinh trùng còn sống, nhanh tay rạch phần bụng nó ra khiến cho toàn xe một phút đã dính đầy chất nhờn màu xanh.
Đồng thời cũng khiến cho Lập Niên Thành cùng Vương Vũ không nói được lời nào, sao mấy vị nhà khoa học luôn có thể làm ra những điều kinh dị thế này.
- "Ký sinh trùng không chỉ phân bố ở gáy cổ mà còn ký sinh đẻ trứng ở máu người, ai vừa dính máu của ký nhân thì nhanh chóng sát trùng đi"- Sở Ngạn không quan tâm đến vẻ mặt buồn nôn của mọi người lấy ra một ít trứng nhỏ trong có thể ký sinh trùng, sau khi lấy nó ra hắn mới ngẩng đầu nhìn tiểu đội -"Có bình thủy tinh không?"-
Vương Vũ vội vàng lấy một bình thủy tinh trống cho hắn, nhìn từng quả trứng nhỏ tròn màu xanh động đậy, ông bỗng nhiên thấy muốn bốn hết thức ăn buổi sáng mất rồi.
- "Đừng làm cái vẻ mặt đó, kỷ nguyên mạt thế đúng là vũ lực quan trọng để giữ mạng nhưng cái đầu mới là thứ quyết định sinh mạng đó kéo dài bao lâu"- Sở Ngạn lạnh mặt khi thấy ánh mắt khó chịu của các binh sĩ.
Lập Niên Thành lại không như vậy, y lấy áo khoác từ đằng sau xe phủ lên tấm lưng nhỏ bé kia. Dùng khăn lau đi vài vệt máu xanh trên tay cùng gương mặt nhỏ kia -"Cậu nói đúng, chúng ta hợp tác đi"-
- "Hợp tác?"- Sở Ngạn nhướn mày, nhìn bàn tay đưa ra muốn bao nhiêu thiện ý liền có bấy nhiêu. Không phải thái độ ra lệnh cho người khác lúc nãy. Việc này khiến hắn rất hài lòng, dùng khăn lau đi vệt máu đưa tay nắm lấy tay y -"Hy vọng anh không xem tôi là cấp dưới của anh"- Một câu này khiến cho toàn bộ người trong xe trở nên cứng đờ, Lập Niên Thành không thích kẻ nào hạ lệnh cho mình đâu.
Nhưng lần này y chỉ mỉm cười nhẹ -"Được, tôi sẽ không xem cậu là cấp dưới đâu"-
•
Căn cứ Phong Thần không đồ sộ như căn cứ của chính phủ, nó chỉ là những lớp nhà sắt phủ tầng băng giá nhưng ở đây có nhiệt độ khá ấm so với bên ngoài.
- "Nơi này gần với khu vực Mặt Trời xuống nên có nhiệt độ khá ấm áp, nước biển cũng không đóng băng sâu nên thuận tiện cho chúng ta"- Vương Vũ giới thiệu cho hắn về căn cứ Phong Thần, có vài người cũng đến đây lánh nạn nên hắn cũng không biến thành 'động vật quý hiếm' trong mắt người khác.
Sở Ngạn đi song song với Lập Niên Thành, ánh mắt từ đầu đến cuối đều như đang phân tích nơi căn cứ này.
- "Niên Thành, cậu về rồi à?"- Thanh âm của nữ nhân trong trẻo vang lên, sau đó là một thân thể mềm mại nhào vào lòng Lập Niên Thành, đầy nũng nịu.
Sở Ngạn đứng bên cạnh mặt không biến sắc, ánh mắt không lay động, thậm chí là một cái động tay cũng không có. Bình tĩnh đến mức khiến Lucifer cảm thấy rùng mình...
Lập Niên Thành nhíu mày, nhẹ tay đẩy Liễu Vân ra -"Sao ra ngoài này?"- Khuôn mặt bất biến của y khiến Vương Vũ biết rằng Lập Niên Thành đang cố nhẫn nhịn thế nào trước sự 'quấy rối' của Liễu Vân.
- "Niên Thành, cậu đừng lạnh lùng với tôi như vậy, dù gì cha tôi với tôi cũng là người đã phát hiện ra cách phân biệt ký nhân đó"- Liễu Vân chống hai tay lên, ra vẻ tự hào khiến Vương Vũ cũng chán ghét quay đầu. Liễu Vân luôn ỷ mình là con gái của nhà khoa học giỏi nhất Phong Thần mà lên mặt, một ngày không gây chuyện thì cũng là bám riết lấy Lập Niên Thành không buông, nếu như không nể mặt Liễu Dục thì mơ đi bọn họ mới chịu im lặng trước cái tính tiểu thư của cô nàng.
Sở Ngạn đang im lặng bỗng bật cười -"Ký nhân vốn rất dễ phân biệt, chỉ cần chú ý một chút liền nhận ra thôi"-
Liễu Vân vừa nghe được liền nhíu mày, quay sang kẻ đang đơn giản hóa công lao của cha mình và bản thân -"Ăn nói hàm hồ, cậu biết gì mà nói, đừng tưởng mấy lời đó liền múa rìu qua mắt thợ"-
- "Liễu tiểu thư, cậu ấy là người của viện nghiên cứu sinh học quốc gia và hiện tại cũng đối tượng hợp tác của chúng ta"- Vương Vũ bên cạnh ho khan nhanh chóng nói ra thân phận của hắn.
Liễu Vân một chốc liền lặng câm, mi tâm cau lại rõ rệt -"Niên Thành, cậu dám phản bội cha tôi"- Cái trừng mắt đầy chất vấn khiến tất cả mọi người đồng loạt cảm thấy Liễu tiểu thư này đã ngang ngược quá mức rồi.
- "Liễu Vân, nếu cậu quá đáng thì đừng trách tôi không nể tình cha cậu"- Lập Niên Thành lạnh mặt, khẩu súng trên tay chuẩn bị tháo chốt khiến Liễu Vân mím môi, tái mặt lui về sau.
- "Cậu vì người mới mà dám hung dữ với tôi?"- Cô ta liếc mắt đầy căm giận về phía hắn. Nhưng đối diện với lửa giận đó, Sở Ngạn chỉ bình tĩnh tháo nắp bình thủy tinh ra. Một loạt ký sinh trùng non vừa nở tựa như con rắn bò đến chỗ của Liễu Vân khiến cô nàng hét toáng lên -"Cậu... cậu dám nuôi ký sinh trùng..."-
Sở Ngạn chỉ cười cười khi chứng kiến cảnh tưởng trước -"Muốn triệt hạ đối thủ phải hiểu về nó không phải sao? Đây là kiến thức cơ bản mà..."- Ánh mắt đầy châm chọc chuyên môn khiến binh sĩ đều không nhịn được bật cười thầm trong lòng, đồng thời cũng tăng được hảo cảm với cái người quái dị này.
- "Kinh dị quá, đem nó cút khỏi đây ngay"-
Sở Ngạn cũng không đùa quá chớn, đám này hắn còn phải nuôi lớn nữa, không thể để chân của cô ta dẫm đạp được, hắn khẽ cúi xuống nhặt từng con lên. Còn hơi xoa xoa dường như đang an ủi đám này.
[... Ngươi có hứng thú với đống này sao?] - Lucifer có chút cạn lời trước cái nhìn dịu êm của Sở Ngạn đối với cái thứ đỏ ngòm còn không uốn éo kia.
- "Lo ăn cá đi"-
Liễu Vân gào thét khiến cha cô Liễu Dục từ phòng nghiên cứu cũng phải chạy ra. Khi cái nhìn vừa va chạm với ký sinh trùng nhỏ đang lúc nhúc bò dưới đất không khỏi kinh ngạc, thậm chí còn quên cả con gái mình mà chăm chú nhìn thiếu niên trước mắt.
Trong đồng tử của Liễu Dục hiện lên một phần thích thú... còn có chút ái muội!