Xuyên Nhanh: Tích Trữ Công Đức

Chương 13.17:




Trong làn mưa tên, thành Đông Bắc trở nên hỗn loạn. Người dân cầu cứu các nhân sĩ giang hồ nhưng bọn họ đều đã nhận được thông tin của Yên Vũ nên chỉ lùa người dân lên vùng núi, nơi đã được xây dựng sẵn để tránh đi sự tấn công của địch.
Sở Ngạn nhìn người cưỡi ngựa đi khuất xa vào trong làn mưa tên, nụ cười trên môi nhếch lên sự vui vẻ. Hắn ngồi trên lầu cao như lúc còn ở thanh lâu, vui vẻ tấu lên khúc tì bà trong trận chiến khiến tướng binh như bị mê hoặc mà đều dừng lại nghe tiếng đàn ngân vang.
Thục Y Dạ dùng tương kế tựu kế làm cho Thục Lê mời các vị đại sứ đến làm khách, đúng lúc quân của Thúc Hoành tiến đến để truy bắt. Với sự tiêu diệt mang tiêu chí thà giết nhầm còn hơn bỏ sót của Thúc Hoành, rất nhanh các đại sứ của nước láng giềng đã chết dưới tay bọn họ. Trong đó có một vương tử và hai người của hoàng thất, sau trận hỗn chiến thì tất cả mâu thuẫn đã chính thức bùng nổ.
Thúc Lê liên kết với nước láng giềng đánh vào đất nước của mình. Thúc Hoành khi biết tin càng hăng máu mà xuất toàn bộ binh tướng tiến công không kiêng nể một ai khiến cho bọn họ thật sự tức giận mà dốc toàn lực tiến đánh. Thành Đông Bắc lại gần ngay biên giới Bắc Vực nên dễ dàng trở thành chiến địa đầu tiên.
Sở Ngạn tấu xong một khúc, bỗng nhiên từ đằng sau có một hơi thở sưởi ấm tấm lưng của hắn, thanh âm trầm trầm quen thuộc -"Cảnh tượng này đẹp chứ?"- Thục Y Dạ vuốt ve đôi tai hồ ly của Sở Ngạn, lại không nhịn được hôn rồi cắn nhẹ mà dây dưa với đôi tai nhạy cảm ấy.
Ngọn lửa bùng lên thành những đóm li ti, xác người chỉ qua vài khắc đã có hàng trăm xác chết binh lính ngã xuống đầy đường. Đường đất thấm đẫm máu tanh, những căn nhà được lợp rơm đều ẩn chứa cung tên xác người. Tất cả đều tạo nên khung cảnh cực kỳ đáng sợ khiến cho hai kẻ điên cuồng quyền lực như Thục Lê cùng Thục Hoành cũng phải ngỡ ngàng trước những gì đã và đang diễn ra.
- "Rất đẹp..."- Sở Ngạn ngửa đầu ngả vào lòng y, nụ cười trên môi vẫn không vơi đi một chút nào.

Chiến tranh lan vào tận kinh thành, bao nhiêu người thiệt mạng, bao nhiêu người ngã xuống. Có thường dân vô tội, có kẻ tội ác tày đình nhưng chung quy đều không thể thoát khỏi đao kiếm vô tình. Nước mắt của kẻ sống, máu của kẻ chết hòa cùng một dòng khiến cho Thục Quốc phồn vinh dần trở nên tràn ngập sự bi thương.
Giang Tô nhìn kẻ điên điên trước mắt không ra phong thái của một bậc đế vương mà không khỏi chán ghét -"Nhìn đi nhìn lại cũng người không ra người, quỷ không ra quỷ. Buồn nôn chết ta"- Nàng tức giận muốn rời khỏi nhưng giữa chừng lại bị Thục Hoành kéo lại, hoàng bào cũng dính không ít rượu cùng phấn son, gã đưa mắt về Giang Tô đầy khoái chí.
- "Ái phi lại đây uống rượu với trẫm nào, lại đây uống nào..."-
Giang Tô chán ghét nhìn gã, không thương tiếc lấy chân đạp vào người gã một cái -"Ngươi không ra người, quỷ không ra quỷ. Nhìn người lúc này có khác gì đám khất cái trước thành không? Ngu dốt"- Không biết lượng sức còn muốn xuất chinh đánh với những nước lân bang, thậm chí còn có sự giúp đỡ của Thục Lê nữa chứ.
Thục Hoành vừa nghe được lời sỉ nhục liền không nhịn được nổi điên -"Nữ nhân ngu xuẩn, ngươi nghĩ ngươi là thứ đẹp nhất rồi sao? Ca ca của người còn đẹp hơn ngươi gấp vạn lần, xinh đẹp hơn người trăm lần..."- Lời chưa kịp nói hết đã bị Giang Tô tức giận ghim chặt tay vào cổ.
Nữ nhân liễu yếu đào tơ nay lại đầy sát khí nhìn gã, tam đuôi lộ ra, mắt đỏ lên đầy chết chóc, ẩn chứa sự đáng sợ mà không phải ai cũng có thể bình tĩnh được. Gã đang ngơ ngác thì âm thanh đầy tức giận đã vang vọng bên tai -"Ngươi dám nói hắn đẹp hơn ta? Ngươi mê muội hắn hơn ta? Cái thứ bạo quân chỉ biết tửu sắc như ngươi thì có quyền gì phán xét ta?- Nàng ta có thể nhịn nhục không quan tâm tất cả nhưng chỉ cần chạm vào nỗi đau của nàng thì đừng trách sao Giang Tô lại không niệm tình cũ.
- "Ngươi... rõ ràng là ngươi quyến rũ ta..."- Gã nhanh chóng nhận ra đây là hồ yêu chuyển thế, nhanh chóng nhớ lại toàn bộ những chính vụ triều chính trước đây đều là Giang Tô phá rối giữa chừng.
- "Là do ngươi mê mệt ta, đồ ngu"-
Lĩnh Xương đứng bên ngoài, tay cầm chuỗi hạt niệm niệm gì đó. Mắt hếch lên đầy tà phái, sức mạnh từ trong lưỡi dao ngày đó đã đâm Sở Ngạn, từng bước từng bước vào bên trong mà hạ dao đâm xuống ký ấn yêu hồ sau lưng Giang Tô.
Giang Tô trợn mắt, đau đớn nháy mắt tràn khắp xương cốt khiến nàng ta thét lên một tiếng đầy đáng thương rồi quỵ xuống, ánh mắt tóa ra sát khí hướng về Lĩnh Xương -"Ngươi... ngươi dám phản bội ta?"-
- "Sao không thể?"- Lĩnh Xương nhếch mép mang đầy ý vị -"Ta không lấy được hồ đan của hắn thì chẳng phải còn ngươi sao?"- Gã đã chờ ngày này rất lâu rồi, chỉ cần gã đắc đạo, trường sinh bất tử thì có gì mà không xứng chứ, kể cả vinh hoa phú quý hay Thục Quốc này thì cũng không sánh được với tham vọng bất tử trường tồn của gã.
Nếu như có thêm cả hồ đan của Sở Ngạn thì sẽ giúp gã tu luyện đến đỉnh cao.
- "Hừ, hồ đan là thứ ngươi muốn lấy thì lấy sao?"- Giang Tô bật cười. Không gian xung quanh như nổi bão, sát khí bên người tựa như thủy triều cuồn cuộn tiến vào khiến cho Lĩnh Xương mấy chẳng mấy chốc liền đứng hình.
Sở Ngạn ngồi trên mái vòm, chân đung đưa, cắn một miếng táo thật lớn, ánh mắt có phần thấp thoáng sự buồn cười -"Cuối cùng thì cũng là chó tự cắn chó"- Hắn không cần phải đích thân ra tay thì cả hai đứa này cũng tự mình giết người mình mà thôi.
Tham lam vĩnh viễn là tham lam.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.