Sở Ngạn trong phút chốc chỉ lặng thinh dường như không thể thở được. Hắn dường như chết lặng khi nghe được tin này, đau đớn dồn dập đau đớn khiến cho một kẻ quật cường, cứng đầu cũng muốn ngã quỵ rồi. Hắn thở hắt ra một cái, xoa đầu Lucifer đã bị vắt kiệt toàn bộ năng lượng, trong lòng đã không thể bình tĩnh được nữa.
"Ta muốn gặp Hồng Hoang." - Sở Ngạn tựa mình vào vách đá, từ từ đứng lên, đưa Lucifer đã ngất từ lâu vào vòng tay của Hoàng Hạc Hiên.
"Ngươi muốn làm gì? Ngươi không thể chống lại kẻ đã tạo ra chúng ta, cũng không thể sống nếu không có thần lực." - Hoàng Hạc Hiên nhíu mày không muốn hắn lại kiêu ngạo đối với kẻ có sức mạnh lớn hơn tất cả mọi thứ.
Sở Ngạn nhếch mép, chậm rãi xoa xoa các đầu ngón tay: "Đúng như ý các ngươi muốn thôi, ta sẽ khuất phục." - Khuất phục trước thế lực mạnh hơn mình.
Ngọn lửa hung tàn dần đốt cháy tất cả, trong ánh đỏ hiu hắt chỉ còn lại hai hình bóng đang đứng đối diện nhau. Hồng Hoang đắc ý chạm vào gương mặt đã không một tí huyết sắc nào: "Đã mệt mỏi lắm rồi phải không? Nếu ngươi chịu thuần phục ta sớm thì mọi chuyện đâu đi quá xa." - Gã luôn lưu luyến sự ngang tàn này, dù biết rằng hắn sẽ là mối nguy hại trong tương lai, dù biết rằng nó sẽ rất đáng sợ nhưng gã vẫn không thể nhịn được muốn đem trái tim của hung thần quỳ phục dưới tay mình.
Sở Ngạn không đáp, cũng không tránh đi cái đụng chạm của Hồng Hoang. Ngay cả Hồng Hoang đã sống từ thuở sơ khai cũng không hiểu được đôi mắt ấy mang ý nghĩ gì, nó đen láy lại đáng sợ tựa như quái vật tùy thời có thể nuốt chửng gã bất cứ lúc nào. Nhưng điều đó không khiến gã đề phòng mà càng kích thích sự điên cuồng mong muốn chinh phục ác thần kiêu ngạo này: "Ngươi quả thật rất đẹp... Đẹp hơn tất cả những gì ta từng gặp và cũng rất hung hăng." - Gã đang trao trả thần lực cho Sở Ngạn, nhìn thấy hắn trở về dáng vẻ ngạo nghễ như lúc ban đầu, muốn thấy hắn dùng cao lãnh đối với người đời nhưng lại ngoan ngoãn đối với mình. Chỉ cần nghĩ thôi cũng đủ khiến gã thỏa mãn.
Giao ước lần nữa thiết lập, thần lực trở về với chủ nhân sau hơn trăm năm bị giam cầm. Đôi tay của hắn không kiềm được mà run lên vì nguồn năng lượng khổng lồ đột ngột chảy vào nhưng hắn phải thừa nhận rằng khi thần lực trở về, linh hồn dường như đều thắp sáng của một bầu trời sức sống.
"Không có ta ngươi cũng sẽ chết, vậy thì vì sao phải mãi cố chấp vì một tên không rõ hồn phách còn hay không." - Gã chạm vào cần cổ xinh đẹp kia mà không ngừng vuốt ve.
Sở Ngạn nhàn nhạt cười một cái không rõ ý tứ: "Đúng là không thể vì một kẻ không rõ hồn phách mà ngu muội dấn thân vào..." - Khung cảnh chợt biến mất, tất cả chỉ còn xoay quanh hai chữ "ngu muội", hắn ghét y đến thế sao?
"Phải, hắn cực kỳ căm ghét ngươi, hắn vốn dĩ đã phục tùng dưới ta rồi. Tất cả đều là mưu kế khiến ngươi lần nữa chịu lộ diện mà thôi." - Hồng Hoang nhạy bén nắm bắt thời cơ, tung đòn đánh phủ đầu tâm lý. Gã biết được điểm yếu của hai kẻ ngang tàn này là gì, cũng biết được thứ khiến Cửu Trùng Hỏa Thiên lay động không dám vươn sự thiêu đốt bất khả chiến bại đến.
Vân Huyền nhắm mắt lại, muốn thanh tĩnh một lúc nhưng những âm thanh cứ quanh quẩn bên tai y. Đó dường như đang thôi miên y, khiến y không thể nào bình tĩnh được. Sở Ngạn... Hắn thật sự không cần y nữa sao? Thật sự là xem y như kẻ đã chết...
"Hắn đơn giản chỉ muốn triệt để tiêu diệt ngươi, tội đồ hay bất cứ thứ gì đều đã nằm trong kế hoạch của hắn cả rồi. Ngươi chẳng qua là một con tốt thí đáng thương mà thôi." - Hồng Hoang tiếp tục cười nhạo khiến tâm trí Vân Huyền bắt đầu lung lay.
Gã nhếch mép: "Ngươi nghĩ rằng một kẻ ích kỷ như hắn có thể dễ dàng cho ngươi nửa trái tim? Một kẻ ích kỷ như hắn có thể dễ dàng trao chân nguyên, mạng sống cho ngươi? Đơn giản vì muốn kéo ngươi sập bẫy thôi, quá ngu ngốc rồi. Tốt nhất, ngươi vẫn nên tự nguyện trả lại nửa trái tim kia, nếu không thì sẽ phải chết dưới tay người mình tin tưởng, nó sẽ càng đau hơn nữa."
Sự tĩnh mịch trong tâm hồn, sự lay động của tâm trí khiến y dường như phát điên.
"Vĩnh viễn không được tin"
Ngay khi đôi tay tà ác của Hồng Hoang muốn tấn công y thì giọng nói của hắn lại vang lên trong đầu như một lời cảnh báo. Đôi mắt y hằn đỏ lên những lệ khí mà bản thân Vân Huyền còn không rõ, ngọn lửa vạn năm một lần nữa bừng tình nhấn chìm tất cả không gian mà Hồng Hoang tạo ra. Huyết Xích tựa như con mãng xà khổng lồ đang nhắm tới con mồi, lại có thêm Cửu Trùng Hỏa Thiên thì chẳng khác gì hổ mọc thêm cánh. Sự nóng rực của tà thần khiến cho ba ngàn vị diện đều rơi vào hỗn loạn.
"Ngươi... Ngươi không sợ rằng hắn sẽ chết với giao ước chỉ một nửa trái tim sao?" - Hồng Hoang trước sự cuồng nộ của Vân Huyền càng ngơ ngác không hiểu rõ, giây trước y vẫn còn tuyệt vọng mà vì sao...
Vân Huyền cúi đầu không nói gì, hai vai run run lên giống như đang bật cười, y từ từ ngẩng đầu đôi mắt đỏ quen thuộc lại hiện lên: "Ngươi có biết điều nhảm nhí nhất là gì không?" - Y đưa tay xoa đầu Huyết Xích trong nụ cười chứa hàng loạt ẩn ý.
Không đợi Hồng Hoang kịp hiểu việc gì đang xảy ra thì Vân Huyền đã nhàn nhạt nói: "Nói dối quá khứ của kẻ đó."